Có điều, khi bọn chúng dốc sức lao ra, cái giá phải trả cũng rất lớn, năm nghìn người chỉ chạy được hai ba mươi mét, mà đã bị bắn chết gần ba nghìn người.
Từng đợt quân Doanh Châu ngã xuống mặt trận.
Bọn họ gần như trở thành bia ngắm bị quân Con Cháu bắn chết.
Kết quả của việc bất chấp tất cả chính là bọn chúng rốt cuộc chạy tới trước mặt quân Con Cháu.
Chỉ cần chạy thêm mười mấy mét nữa là đến mặt trận của quân Con Cháu.
Và chỉ cần chạy qua mặt trận là bọn chúng có thể chạy thoát khỏi nguy hiểm.
Lúc bọn chúng đang cho rằng quân Con Cháu không có sự giúp đỡ của súng thần công căn bản không phải là đối thủ của bọn chúng, thì quân Con Cháu đã ném súng thần công đi, hét †o lên.
“Giết... tuyệt đối không thể để cho bọn chúng chạy thoát...”
Tiếng hò hét tràn đầy nhiệt huyết.
Ngay sau đó, hai bên lao vào nhau, chiến đao của quân Con Cháu vô cùng sắc bén, gần như là một đao chém một người, quân Doanh Châu chỉ có thể bị giết trước quân Con Cháu như sói như hổ.
Vũ khí trên tay bọn chúng gần như là vừa đỡ đao là sẽ bị đao của quân Con Cháu chém đứt.
Trong chớp mắt, hơn một nghìn quân Con Cháu đã chém giết hơn phân nửa quân Doanh Châu.
Còn sót lại chưa đến một nghìn người lập tức bị dọa sợ bỏ chạy ra phía sau.
Bọn chúng không ngờ quân Con Cháu lại mạnh như vậy, vũ khí đáng gờm thì thôi đi, vậy mà sức chiến đấu cũng mạnh như thế.
Quân Doanh Châu xem như là đội quân mạnh mẽ, các đội quân khác đánh với quân Doanh Châu đều bị quân Doanh Châu đánh cho kêu cha gọi mẹ.
Nào ngờ khi đến trước quân Con Cháu, quân Doanh Châu lại chẳng chịu nổi một đòn, bị quân Con Cháu chém giết dễ dàng như xắt rau xắt dưa.
Quân Con Cháu thậm chí không hề có thương vong. Nếu là quân Con Cháu của trước đây thì có lẽ sẽ có thương vong.
Nhưng mà quân Con Cháu của hiện tại đã trải qua biết bao nhiêu cuộc chiến đẫm máu, cộng thêm hơn một năm huấn luyện gian khổ, sức chiến đấu của quân Con Cháu đã tiến bộ rất nhiều.
Nói quân Con Cháu mạnh đến mức khiến kẻ địch chỉ nghe tên thôi là bị dọa sợ vỡ mật cũng không quá.
Mới trải qua vài đợt đánh nhau, quân Doanh Châu đã bị giết gần hết, chỉ còn lại vài nghìn người.
Vài nghìn người kia sợ đến mức chạy lùi ra sau.
Chỉ là khi bọn chúng chạy trốn, lại phát hiện mình bị quân Con Cháu bao vây.
Chủ tướng và vài tên phó tướng thấy xung quanh chỉ có khoảng hai nghìn quân Con Cháu thì rất ngạc nhiên.
Bọn chúng có bảy nghìn người, thế mà lại bị hai nghìn quân Con Cháu đánh tơi bời, chỉ còn lại không đến một nghìn người.
Chủ tướng tuy rằng rất không cam lòng, nhưng cũng rất khâm phục.
Bọn chúng thật sự không thể đánh lại quân Con Cháu, là do gã suy nghĩ quá ngây thơ rồi.
Không chỉ có một mình gã suy nghĩ ngây thơ, mà toàn bộ quân Doanh Châu đều suy nghĩ ngây thơ.
Bọn chúng sao có thể là đối thủ của quân Con Cháu.
Cho dù quân Con Cháu chỉ có ba nghìn người, thì cũng không phải là không thể đoạt được Doanh Châu.
“Ta bằng lòng đầu hàng...
Chủ tướng rất sảng khoái đầu hàng, nói với Bắc Quỳnh Phương vừa đi ra khỏi quân Con Cháu.
Cho dù có đánh nữa thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, kết quả sẽ chỉ là hoàn toàn bị chém giết, không bằng nhân lúc còn sớm đầu hàng.
Gã vừa nói đầu hàng, đám binh lính bên dưới vội vàng ném vũ khí xuống.
“Giơ lên tay! Xếp hàng theo thứ tự...
Một tên úy quan bên quân Con Cháu quát lớn với đám quân Doanh Châu còn lại.
Hắn ta vừa dứt lời, đám quân Doanh Châu ngoan ngoãn giơ tay bước lên.
Chủ tướng thành thứ tư bị Bắc Quỳnh Phương trông coi.
Gần một nghìn tù binh thì bị Bắc Quỳnh Phương phái người đưa ra sau.
Trận chiến bao vây đánh viện binh đầu tiên xem như hoàn thành hoàn mỹ.
Không chỉ có như thế, Bắc Quỳnh Phương còn báo lên dự tính bước tiếp theo của mình.