Kế hoạch chiến đấu của Bắc Quỳnh Phương rất đơn giản.
Đó là lợi dụng chủ tướng thành thứ tư đi mở cửa thành rồi đoạt cửa thành.
Thành chủ thứ tư biết ý đồ của Bắc Quỳnh Phương.
Tuy rằng gã cực kì không cam lòng, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo ý của Bắc Quỳnh Phương.
Bên này, Đông Ly Ưng đang đợi chiến báo từ phía trước.
Rất nhanh sau đó, phần chiến báo đầu tiên đến từ Bắc Quỳnh Phương được đưa lên.
Biết Bắc Quỳnh Phương đã tiêu diệt viện binh thành thứ tư và bắt gần nghìn người làm tù binh, trên mặt hắn hiện lên ý cười.
Phần chiến báo này nằm trong dự đoán của hắn.
Hiện giờ hắn đang đợi chiến báo đến từ các thành khác.
Sau đó, chiến báo từ các nơi khác lần lượt được đưa đến.
Khoảng bảy ngày sau, tất cả mười ba thành Doanh Châu đến chi viện đều bị đánh bại.
Thậm chí còn có bảy thành bị đoạt.
Mấy thành còn lại bởi vì quá xa cho nên tạm thời chưa có chiến báo đoạt thành.
Có điều, chắc chắn là không bao lâu nữa sẽ có chiến báo được gửi đến.
Bảy vạn quân Doanh Châu ở tiền tuyến bị tiêu diệt gần năm vạn, bị bắt làm tù binh hơn một vạn.
Hiện giờ chỉ còn lại năm thành và thành thứ nhất ngay trước mắt.
Lúc này, Đông Ly Ưng đứng dậy, nhìn về về thành thứ nhất ở cách đó không xa, bên môi hiện lên ý cười chế giếu.
Đã tới lúc phải đoạt được thành thứ nhất rồi.
Trước đó không đoạt thành, không phải vì hắn không đoạt được thành, mà là vì hắn phải dùng thành thứ nhất để làm mồi câu.
Hắn nói với quan quân tộc Dạ Lang phía sau: “Chuẩn bị khinh khí câu. Đến lúc phải cho thành thứ nhất biết là uy danh quân Con Cháu không phải bị tâng bốc mà có.”
Mấy ngày bao vây thành, ngoài đợt tấn công ở ngày đầu tiên ra thì quân Con Cháu không còn hành động nào khác nữa, khiến cho quân Doanh Châu thành thứ nhất tưởng rằng quân Con Cháu không dám tấn công thành.
Bọn chúng thậm chí cảm thấy quân Con Cháu bị bọn chúng dọa sợ rồi.
Có điều, bọn chúng đang cảm thấy khó hiểu khi đã qua vài ngày rồi mà viện quân từ các thành còn chưa đến.
Bọn chúng cho rằng có thể là các thành đã biết bọn chúng không sao, không cần phải tiếp viện, hoặc là các thành đang tìm cơ hội bao vây quân Con Cháu.
Trên tường thành thành thứ nhất, chủ tướng nhìn doanh địa của quân Con Cháu, bên môi hiện lên ý cười giễu cợt.
“Đáng thương cho quân Con Cháu, đến bây giờ còn chưa tấn công thành.
Không bao lâu nữa, bọn họ sẽ phát hiện mình bị bao vây, khi ấy có muốn tấn công thành cũng không còn kịp nữa rồi.”
Chủ tướng nói với giọng điệu tràn đầy hài hước.
Đám phó tướng bên cạnh gã nghe vậy thì cười to lên.
Bọn chúng chế giễu mà nhìn về phía doanh địa quân Con Cháu.
Nếu có thể, bọn chúng chắc chắn sẽ lớn tiếng chế giễu quân Con Cháu.
Có đôi lần, chủ tướng nổi lên xúc động lao ra khỏi thành giết sạch hai nghìn quân Con Cháu.
Nhưng đến cuối cùng, gã đều nhịn xuống.
Gã sợ quân Con Cháu đang ẩn núp có thể tấn công bất cứ lúc nào, một khi bị nhốt bên ngoài thành thì bọn chúng cũng xong đời.
Rốt cuộc hiện giờ gã chỉ có năm nghìn người.
Có điều, có thể nhìn thấy quân Con Cháu sắp hủy diệt trước mặt gã, gã cũng đã đủ kiêu ngạo rồi.
Ít nhất là bởi vì có gã giữ chân quân Con Cháu ở đây.
Lúc gã đang đắc ý, gã chợt thấy trên không trung phía trước không xa có mhàng chục vật thể hình cầu khổng lồ đang từ từ bay lên rồi trôi lềnh bềnh lại đây.
Thấy cảnh này, trong mắt chủ tướng hiện lên vẻ ngạc nhiên, đám binh lính trong thành thì sợ hãi, không biết cái thứ kia là cái gì.
Chờ khi khinh khí cầu xuất hiện phía trên thành thứ nhất, lựu đạn và lựu đạn kiểu mới bị ném xuống thành thị.