Ở đất Thục xa xôi, lúc này Giang Siêu cũng biết chuyện ở Doanh Châu phủ, hắn đã đoán trước được kết quả của trận chiến mở màn, chỉ có điều, với phòng tuyến thứ hai của Doanh Châu phủ.
Trong lòng Giang Siêu ít nhiều cũng hơi lo lắng, dù gì, với trận chiến có quy mô lớn như thế, lấy ba vạn quân chống lại hai mươi lăm vạn quân, rõ ràng là bên quân Con Cháu hơi không đủ binh lực.
Nếu quân Đông Ly Ưng bị kéo chân ở một nơi nào đấy, rồi để cho quân Doanh Châu bao vây thì cho dù có trang bị và vũ khí hiện đại, cũng rất khó mà phá vòng vây thoát ra ngoài.
Cái chính yếu nhất đó là vũ khí và trang bị của quân Doanh Châu đã dần theo kịp, tuy trang bị vũ khí của bọn họ không bằng quân Con Cháu, nhưng đã có thể tạo ra uy hiếp cực lớn cho quân Con Cháu.
Dưới tình huống binh lực chênh lệch như thế, sơ sảy một cái là có khả năng sẽ vạn kiếp bất phục.
Bây giờ chỉ có thể hy vọng Đông Ly Ưng sẽ không để hắn thất vọng thôi.
Còn việc mà Giang Siêu phải đối phó vào lúc này lại là tình hình phức tạp bên mình, dân tộc thiểu số ở vùng núi Giang Thành có khoảng mười mấy nhà.
Trong đó thực lực Bạch tộc là mạnh nhất, mười mấy dân tộc còn lại đầu phải chịu sự quản lý của Bạch tộc.
Cũng có nghĩa, Bạch tộc đã cưỡng chế cai quản mười mấy dân tộc này.
Nhân số của Bạch tộc nằm ở khoảng hơn năm vạn đến sáu vạn, mười mấy tộc người còn lại, thực lực của mỗi tộc vào khoảng ba ngàn đến năm ngàn.
Tổng nhân số của mười mấy tộc người cộng lại vào khoảng mười bảy vạn.
Con số này mới chỉ tính những người đã trở thành binh lính, không tính người già, phụ nữ và trẻ em.
Bởi vì nguyên nhân Bạch tộc có thực lực mạnh nhất, các tộc ít người khác đành phải phục tùng lãnh đạo của Bạch tộc.
Ở trong đất Thục, bởi vì dân tộc thiểu số khá đông, quan phủ cũng không quản được.
Mà cách thi hành của quan phủ lại là quan nha cùng cai quản với tộc trưởng các tộc.
Thật ra, chung quy chính là tộc trưởng nói mới tính, quan phủ chỉ là vật trang trí thôi.
Có lúc, quan phủ thậm chí còn không thu được thuế lương.
Có thể nói, đất Thục là nơi hỗn loạn nhất Đại Triệu, cũng chẳng có quan viên nào muốn tới đây làm quan.
Dù sao thì có cố hết sức làm quan ở đây cũng không đạt được kết quả tốt.
Nếu dân tộc thiểu số coi trọng ngươi, thì ngươi sẽ có tiếng nói, không coi ngươi ra gì thì ngươi chả là cái rắm gì cả.
Thậm chí còn gặp nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào.
Còn cái gọi là thiếu tộc trưởng thì chính là thiếu tộc trưởng của Bạch tộc, hắn cậy vào thân phận của mình tác oai tác quái thành quen, thanh danh chẳng tốt đẹp gì.
Những dân tộc thiểu số nằm dưới ách cai trị của Bạch tộc cũng không ít lần bị vị thiếu tộc trưởng này ức hiếp.
Nhưng mà Bạch tộc thế lớn, cho dù các dân tộc thiểu số khác bị ức hiếp làm nhục, bọn họ cũng không dám phản kháng.
Dù gì Bạch tộc cũng có sức mạnh của năm sáu vạn người, tùy tiện cũng có thể nghiền chết những tộc nhỏ này.
Cũng không phải người trong những tộc người này chưa từng nghĩ đến việc nương tựa vào đồng tộc ở chỗ khác, dù sao đất Thục cũng rất lớn, tuy thế lực của các đồng tộc ở chỗ khác yếu, nhưng nếu có thể tập hợp lại, có khi có thể trở thành một đoàn thể lớn hơn.
Chỉ có điều, mọi người toàn là người dân bình thường, chỉ muốn sống yên ổn qua ngày, ai lại không có việc gì làm tùy tiện rời khỏi nơi sinh ra và lớn lên cơ chứ.
Đến nơi khác, cho dù có là đồng tộc, cũng chưa chắc họ đã tiếp nhận ngươi.
Vả lại, không có người lãnh đạo có năng lực giỏi và quyết đoán thì cho dù là đồng tộc, e cũng rất khó đoàn kết với nhau, cuối cùng làm không cẩn thận có khi còn xảy ra mâu thuẫn nội bộ.
Vì thế, cho dù ở trong đất Thục, mười mấy dân tộc đều có đồng tộc của mình, nhưng chân chính có thể hình thành tộc có quy mô thì chỉ có vài tộc thôi. Cho dù là Bạch tộc ở núi Giang Thành bên này.
Hay là Miêu tộc ở núi Mi Thanh bên kia, cùng với mấy tộc lớn ở mấy nơi khác.