Mọi người nhanh chóng tìm được đường đi trong rừng. Bây giờ khó khăn duy nhất là tiếp viện hậu cần.
Bên Giang Siêu e là không trông cậy vào hậu cần phía sau tiếp viện được.
Đường sá ở đất Thục thật sự quá khó đi, tiếp viện không thể đưa đồ đến tiền tuyến được.
May mà, lần này đội quân mang theo đủ vật tư.
Với tình hình trước mắt, chắc là có thể tạm đảm bảo được đồ ăn đồ uống.
Mặc dù có lẽ sẽ rất khó khăn ở mặt tiếp tế, nhưng Giang Siêu vẫn kiên trì tiến hành tiếp tế, cùng lắm thì giảm bớt số lượng và thời gian.
Qua khoảng vài ngày, sau khi tìm được vài con đường trong rừng rậm, tốc độ hành quân đã khá nhanh.
Chuyến này tới đây toàn là các chiến sĩ tộc Dạ Lang, bọn họ không hề sợ chướng khí và côn trùng trong rừng núi.
Dù gì, chiến sĩ tộc Dạ Lang cũng lớn lên trong rừng rậm như này mà.
Đợi đến khi đi đến huyện Giang Thành thì đã là bảy ngày sau.
Phía trước xuất hiện một bình nguyên được núi to bao quanh.
Một thành phố có quy mô tầm trung xuất hiện ở phía trước.
Thành phố này đã tồn tại từ trước đó, chu vi thành phố ít nhất cũng phải mười mấy dặm.
Chứa ba bốn mươi vạn người không thành vấn đề.
Lúc này trong thành phố, ngoại trừ mười mấy vạn dân bản địa ra, còn lại là hơn mười vạn Bạch Liên quân.
Chỉ có điều, ở bên ngoài thành phố lúc này lại vây đầy quân đội.
Doanh trướng được dựng xung quanh phía ngoài thành phố, quan sát quy mô, số quân vây thành khoảng mười ba mười bốn vạn người.
Trước đó, Lạc Ngưng Sương từng nói qua với Giang Siêu, bọn họ bị các dân tộc thiểu số bao vây trong huyện Giang Thành, bây giờ tiến không được, lùi cũng không xong.
Với tình hình trước mắt, quân đội của dân tộc thiểu số không có ý định công thành, bọn họ dự định vây chết Bạch Liên quân ở trong thành, và dân địa phương trong thành.
Dân địa phương trong thành đa số là người Hán.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao người dân trong thành không hề phản kháng sau khi Bạch Liên quân chiếm được huyện Giang Thành.
Đều là người Hán, đương nhiên sẽ thấy thân thiết với người mình hơn một chút.
Vả lại quan viên nhận chức ở huyện Giang Thành đã chịu đủ ấm ức từ các dân tộc thiểu số đó từ lâu rồi.
Tự nhiên xuất hiện người có thể chống lại những dân tộc thiểu số đấy, đương nhiên là hắn ta hoan nghênh rồi.
Chỉ là, biểu hiện của Bạch Liên quân làm bọn họ thất vọng thật sự.
Mới đánh có vài trận đã bị đám dân tộc thiểu số Bạch tộc đánh cho rụt đầu vào trong huyện Giang Thành không đi ra nữa.
Cái này cũng không trách họ được, dù gì, đánh nhau với các dân tộc thiểu số sinh sống tại đây chẳng khác gì tự chuốc lấy khổ.
Người ta tùy tiện đánh du kích vài lần là có thể tiêu diệt dần dần quân đội của ngươi rồi.
"Sư phụ, bây giờ chúng ta vào thành thế nào? Đánh thẳng vào sao? Hay là..."
Nhìn quân đội của các dân tộc thiểu số bên ngoài thành phố trước mắt.
Mặt A Sinh ngưng trọng.
Với một nghìn quân của bọn họ mà muốn đối đầu với mười ba mười bốn vạn quân kia, A Sinh có hơi không dám tưởng tượng.
Cho dù, súng trường mà bọn họ dùng hiện tại đã rất tiên tiến.
Chỉ cần tìm một chỗ có địa hình thuận lợi là có thể thẳng tay thu hoạch sinh mạng, nhưng quân địch đông thế này, lấy thịt đè người cũng có thể đè chết bọn họ.
"Trước tiên đừng vội, đợi đến tối rồi nói tiếp...'
Giang Siêu lắc đầu, hắn yên lặng nhìn về phía thành phố cách đó không xa.
Thân hình ẩn vào rừng sâu.
Hắn giơ tay lên, bắn một quả pháo hoa lên bầu trời.