Tuy đất Thục là vùng đất hỗn loạn, có lợi để phát triển nhất, nhưng muốn thuần phục các dân tộc thiểu số kiệt ngạo bất tuân này, e rằng đây không phải chuyện mà người bình thường có thể làm được.
"Không... lần này ta tới, không phải để đón mọi người ra khỏi đất Thục, ta tới để trợ giúp tỷ thu phục đất Thục.
Ban đầu là ta đưa ra đề nghị này cho tỷ, tất nhiên ta phải chịu trách nhiệm với đề nghị này, tỷ yên tâm, nếu ta tới rồi thì mọi chuyện đều dễ giải quyết!"
Giang Siêu lắc đầu với Lạc Ngưng Sương, vẻ mặt hắn hiện lên sự tự tin rõ ràng.
Lạc Ngưng Sương nghe vậy, nàng ta rất kinh ngạc, nàng ta không ngờ, Giang Siêu lại dám nói như thế, tuy Giang Siêu tài trí vô song.
Còn có năng lực lãnh đạo phi phàm và năng lực lãnh đạo quân đội tác chiến.
Nhưng thu phục đất Thục là việc khó khăn kinh khủng.
Nếu đơn giản như thế thật thì nàng ta đã chẳng có ý định rời khỏi đây.
Đất Thục thực sự đã gây ra ám ảnh tâm lý cực lớn cho nàng ta.
Nàng ta sợ mình mà còn tiếp tục ở lại đất Thục, thì Bạch Liên quân của mình sẽ bị diệt hết ở đây mất.
Nhưng đối diện với vẻ mặt bình tĩnh và tràn đầy tự tin của Giang Siêu, nàng ta thở dài, tự nhiên trong lòng cũng cảm thấy yên tâm.
Có lẽ Giang Siêu có thể giải quyết được thật, nếu mình đã nhờ hắn giúp, thì mọi việc sẽ nghe theo ý của hắn vậy!
"Ngươi dự định làm thế nào?"
Lạc Ngưng Sương nhìn Giang Siêu, ánh mắt nàng ta tràn đầy nghỉ hoặc.
Việc quan trọng nhất bây giờ là giải quyết việc thành bị bao vây.
Nếu cứ để mặc nhóm dân tộc thiểu số vây thành tiếp như này, thì không nói đến việc những dân chúng người Hán trong thành không kiên trì được, đến cả Bạch Liên quân e là cũng không kiên trì được nữa.
Giang Siêu nhìn nàng ta, ánh mắt hiện lên nét cười thần bí: "Yên tâm, chuyện giải vây thành, ta vẫn làm được. Bây giờ việc phiền phức nhất là đội quân của Bạch tộc. Chỉ cần đánh tan đội quân Bạch tộc, chắc chắn những dân tộc thiểu số còn lại sẽ tự động rút lui."
"Tỷ có biết quân đội Bạch tộc là quân nào không!"
Nói đến đây, Giang Siêu đưa mắt nhìn về phía doanh trại vẫn còn ánh đèn mờ mờ của dân tộc thiểu số.
Quân vây thành là liên quân mười mấy dân tộc thiểu số liên hợp lại với nhau, Bạch tộc chiếm chủ lực, mười mấy dân tộc còn lại thì chiếm giữ các bộ phận còn lại.
Mà muốn giải vây huyện Giang Thành, thì chỉ cần đánh tan quân Bạch tộc, chắc chắn quân đội của các dân tộc thiểu số khác sẽ tản đi ngay lập tức.
Giữa bọn họ vốn không thể đồng tâm, nếu không phải Bạch tộc thế mạnh, phỏng chừng quân đội của các dân tộc thiểu số khác đã tự lập từ lâu rồi. Vả lại, một khi Bạch tộc bị công kích, mấy quân khác tuyệt đối sẽ không qua hỗ trợ.
Cho dù phải ra chỉ viện vì áp lực, chắc chắc bọn họ cũng chỉ chi viện lề mề qua loa thôi.
Nghe thấy lời Giang Siêu nói, Lạc Ngưng Sương nhíu mày, rõ ràng là nàng ta đã nghe ra ý tứ trong lời Giang Siêu nói.
Nhưng nàng ta không đánh giá cao kế hoạch của Giang Siêu.
"Quân Bạch tộc đóng quân ngay trước cửa Bắc, có năm vạn quân.
Nếu ngươi muốn đánh bại quân Bạch tộc, quân Con Cháu của ngươi ít nhất cũng phải có từ một vạn đến hai vạn quân mới được."
"Quân Bạch tộc là quân đội thiện chiến nhất trong số quân đội các dân tộc thiểu số. Những chiến sĩ của họ có thể lấy một địch mười. Không kém là mấy với quân Con Cháu của ngươi. Nếu, không có những trang bị tiên tiến kia của ngươi, thì ai thắng ai thua cũng khó nói!"
"Ta nghĩ ngươi hãy nhân lúc còn sớm dẹp bỏ ý tưởng đánh tan bọn họ đi, nếu không... chỉ sợ..."
Lạc Ngưng Sương không nói nốt mấy câu sau, nhưng nàng ta nói đến mức này là đã bày tỏ rõ hết rồi.
Giang Siêu nghe vậy, hắn cười nhạt: "Vậy sao! Thế thì ta cũng muốn nhìn xem quân Bạch tộc có thật sự mạnh như tỷ nói hay không. Phải rồi, bây giờ tỷ quay về, tập hợp Bạch Liên quân của tỷ ở cửa Bắc. Không cần quá đông, ba vạn hoặc năm vạn quân là được."