Khi thanh âm này vang lên, quân Bạch tộc ngay lập tức bị rối loạn. Bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy pháo cối, càng không biết những đạn pháo từ trong rừng bay ra này không phải là hình phạt của trời, cũng không phải là sơn thần tức giận rồi trừng phạt gì đó, chỉ là sức mạnh của pháo cối mà thôi.
Giang Siêu cũng lợi dụng sự ngu dốt vô tri của quân Bạch tộc, nhân lúc lúc bọn họ đang buồn ngủ để tấn công.
Hiệu quả thị giác khá rúng động, lại thêm lực sát thương đáng kinh ngạc này, tinh thân của quân Bạch tộc ngay lập tức bị đánh tan.
Bọn họ chạy khắp nơi hòng thoát thân, đã không còn tác phong quân đội nghiêm chỉnh vừa lúc nãy nữa.
Nguyên nhân chủ yếu là vì dân tộc thiểu số ở đất Thục vẫn còn chưa hết mê muội, vẫn còn tin vào Sơn Thần.
Đạn pháo bắn ra từ trong rừng khiến bọn họ lầm tưởng là sơn thần nổi giận.
Vì vậy, bọn họ thấy sợ hãi cũng là hợp tình hợp lý.
Qua mấy loạt đạn pháo cối, quân doanh của Bạch tộc càng ngày càng hỗn loạn.
Phần lớn quân Bạch tộc đã bắt đầu chạy trốn sang hai bên.
Cùng lúc đó, Lạc Ngưng Sương ở trên tường thành thấy cảnh này thì trợn tròn mắt.
Nàng ta không ngờ quân Bạch tộc vừa rồi còn nghiêm chỉnh lại tan rã nhanh như vậy.
Tình thế hỗn loạn làm cho nàng ta không thể tin nổi những gì mình nhìn thấy.
Đã vậy, uy lực của hỏa lôi lần này còn làm nàng ta khiếp sợ hơn, nó mạnh hơn hỏa lôi ở Ninh Châu phủ.
Nàng ta không biết lúc đó Giang Siêu dùng mìn tre, còn bây giờ đang dùng pháo cối.
Hỏa lực của hai bên chênh nhau rất nhiều. Mìn tre sử dụng thuốc nổ đen, còn cái này lại dùng thuốc nổ không khói.
Xét về mặt sức mạnh, không biết chênh nhau biết bao nhiêu lần.
Lực sát thương do pháo cối tạo ra gần như có thể sánh ngang với đại bác.
Hơn nữa, công kích với mật độ dày như vậy, quân Bạch tộc căn bản cũng không thể chịu được.
Máu nóng trong lòng Lạc Ngưng Sương dâng cao, ý muốn giết người cũng tràn con mắt.
“Nguyệt Nhị, ở đây đợi vi sư đã về rồi... Vi sư đi đón người yêu của ngươi.”
Lạc Ngưng Sương tự tin hét lớn.
Đồng thời, nàng ta cũng đi xuống dưới tường thành.
Cửa thành lúc này cũng đã mở ra. Năm vạn Bạch Liên quân đã mai phục sẵn giống như hổ sói xông đến thị trấn của huyện Giang Thành.
Phía trước cũng là quân doanh Bạch tộc đang hỗn loạn, bọn họ liều chết tấn công là được, chỉ cần quân Bạch tộc thất bại, vòng vây huyện Giang Thành cũng tự tan rã thôi.
Một bên khác, Hách Liên Phấn vẫn chưa thoát khỏi khiếp Sợ, trong mắt cũng hiện lên sự sợ hãi đến từ sâu trong lòng. Sức mạnh của hỏa này làm hắn ta cũng thật sự xem là trời phạt rồi.
Tuy nhiên, khi hắn ta nhìn thấy Bạch Liên quân từ trong thành giết ra, hắn ta biết ngay đây chắc chắn là do Bạch Liên quân làm trò, chỉ là, cũng không biết Bạch Liên quân lấy năng lực ở đâu ra.
Đất Thục gần như không có liên hệ gì với thế giới bên ngoài, rất nhiều chuyện xảy ra ở thế giới bên ngoài, đất Thục cũng không biết.
Nếu như bọn họ biết, chắc chắn sẽ hiểu rõ đó không phải là trời phạt, mà chính là vũ khí chiến tranh sắc bén mà Giang Siêu mới nghiên cứu ra.
“Tướng sĩ Bạch tộc nghe rõ cho Thiếu Tộc Trưởng ta đây, đừng hoảng loạn, đây là trò mèo do Bạch Liên quân làm ra, chúng ta chỉ cần đánh bại Bạch Liên quân là được rồi... Các huynh đệ của Bạch tộc, xông lên với ta...”
Vừa hét to, Hách Liên Phấn vừa chạy vọt về phía Bạch Liên quân.
Ở sau lưng hắn ta là mấy vạn quân Bạch tộc đã tụ lại.
Cho dù hỗn loạn, nhưng có thể thấy rõ kỷ luật quân đội của quân Bạch tộc rất nghiêm minh, phản ứng cũng rất nhanh chóng.
Quả nhiên xứng đáng là quân Bạch tộc mạnh nhất.
Bạch Liên quân thấy sắp phải nghênh chiến với quân Bạch tộc, nhưng vào lúc này, không biết từ chỗ nào truyền đến từng đợt tiếng bịch bịch.