Với kết quả như vậy, Doanh Châu quân rất khó có thể tổ chức phản kháng có hiệu quả, kết quả chỉ có một, đó chính là bị phía bên kia tàn sát ngược lại.
Trên tường thành, Trình Cung đang chuẩn bị xuống chi việc hoàn toàn ngơ người, vẻ mặt của mấy phó tướng bên cạnh hắn ta cũng đều là sự hoảng hốt và sợ hãi.
Sức chiến đấu của quân Con Cháu có một không hai, bọn họ đã nghe danh từ sớm chỉ là bọn họ vẫn luôn không tin mà thôi, không lâu trước đó bọn họ còn chế giễu quân Con Cháu không có năng lực.
Nhưng mới có bao lâu thôi đã bị vả mặt rồi, với sức chiến đấu bây giờ của quân Con Cháu là không có năng lực chưa?
Chỉ là bọn họ có mắt không tròng, là do bọn họ quá tự cao mà thôi.
Quân Con Cháu người ta không phải không động mà là không động thì thôi, nếu đã động thì chắc chản kinh người!
Mới có bao lâu thôi mà cửa thành của ba toà thành ở thành Thường Châu đã bị phá vỡ rồi, tuy Trình Cung không có đến hai toà thành còn lại.
Nhưng mà tiếng chém giết ở trong thành cùng với ánh lửa ở nơi không xa, có lẽ hai cửa thành phía bên kia cũng thất thủ như vậy rồi!
Quân Con Cháu dùng không tới một canh giờ đã phá vỡ thành tiến vào.
Đây e là thời gian một cuộc chiến công thành ngắn nhất từ trước đến đây rồi.
Từ khi quân Con Cháu xuất chiến có đến khi cửa thành bị đập, dáng vẻ cộng lại đoán chừng cũng chỉ nửa canh giờ có thể còn ngắn hơn nữa.
"Tướng quân, thành Thường Châu e là không giữ nổi rồi, chúng ta mau đi thôi...
Đi tập hợp lại ở hai thành kia, chúng ta nhất định biết được cách công thành của quân Con Cháu.
Tốt nhất có thể nghiên cứu ra kế sách đối phó!"
Lúc này một vị phó tướng ở bên cạnh lên tiếng.
Theo lời nói của vị phó tướng này, những phó tướng khác cũng lập tức gật đầu liên tục.
Sau khi nhìn thấy sức chiến đấu của quân Con Cháu, những người được gọi là phó tướng ban nãy còn vô cùng kiêu ngạo trực tiếp bị doạ cho sợ.
Đừng nói là chiến đấu với quân Con Cháu, bây giờ để bọn họ đối mặt với quân Con Cháu cũng không còn can đảm đó nữa.
Trình Cung cũng bị doạ đến hai chân cứ run rẩy, nếu như không phải có thuộc hạ đỡ lấy thì đoán chừng hắn ta đã ngã khuyu xuống đất.
"Đi... Nhanh thu dọn tàn quân, chúng ta rời đi từ cửa Đông, nhất định phải đợi cho những thành khác biết được sự lợi hại của quân Con Cháu..."
Trình Cung cũng tìm một cái cớ biện minh cho việc bản thân bỏ thành mà trốn.
Chỉ cần chiến tranh nổ ra, cửa thành bị chiếm thì loại tướng lĩnh như Trình Cung tuyệt đối sẽ là tham sống sợ chết, khi chiếm ưu thế hắn ta có thể không coi ai ra gì nhưng một khi thất thế, bọn họ ngay cả dũng khí để lật ngược tình thế cũng không có.
Nếu như lúc này Doanh Châu quân tổ chức sự kháng cự có hiệu quả thì thắng hay bại cũng rất khó nói.
Dù sao quân Con Cháu chỉ có ba mươi nghìn người, toàn bộ đều đến tấn công thành thì làm sao?! Bọn họ có tám mươi nghìn người còn phải sợ sao!
Nhưng vấn đề quan trọng là khi thành vỡ những tướng lĩnh và chiến sĩ này đa số đều đã mất đi ý chí chiến đấu, không còn sĩ khí.
Để cho những binh sĩ như vậy ra trận cho dù có tám mươi nghìn người cũng không có tác dụng.
Có một người chạy trốn thì cả đàn cả lũ chạy trốn, đặc iệt là khi chủ tướng dẫn đầu chạy trốn thì những người còn lại chắc chắn sẽ theo chạy trốn rồi.
Dưới sự chỉ dẫn của thuộc Hạ, Trình Cung chạy trốn về phía cửa Đông.
Phó tương ở dưới trướng còn đang liên lạc bại quân thật ra căn bản không cần bọn họ liên lạc.
Doanh Châu quân tan nát khiến nhân dân trong thành vô cùng kinh ngạc, nhưng mà đa só nhân dân đều đóng cửa không ra.
Cho dù mọi người biết trước là thành Thường Châu có lẽ bị vỡ thành rồi..
Nhưng nhân dân lại không một ai đi trốn theo, ngay từ lúc khi Doanh Châu quân đóng quân ở thành Thường CHâu thì đã xuất hiện rất nhiều chuyện nam ức hiếp nữ, nhân dân phải chịu khổ.