Khi biết Giang Siêu muốn đi tới Bạch tộc, Lạc Ngưng Sương liền đi tìm thương đội người Hán từng làm ăn với Bạch tộc.
Bọn họ thường xuyên qua lại với thương nhân trong Bạch tộc và các dân tộc thiểu số khác.
Bởi vì chiến sự ở Giang Thành, bọn họ bị vây hãm trong thành, khi Bạch Liên quân tra sổ đăng ký thì biết thân phận của bọn họ.
Lạc Ngưng Sương cũng không hề làm khó bọn họ.
Thậm chí còn rất chiếu cố bọn họ, dù sao cũng là người Hán với nhau, sinh tồn ở đây cũng không dễ dàng gì.
Bọn họ cũng có hảo cảm với Bạch Liên quân.
Nhất là ở trận vây thành lần này, bởi vì Lạc Ngưng Sương trị quân nghiêm khäc, Bạch Liên quân không hề hung ác với người dân một tí nào.
Điều này cũng làm cho người dân trong thành yêu quý Bạch Liên quân.
Dù gì, mọi người cũng là người Hán, dưới tình huống xung quanh Giang Thành toàn là dân tộc thiểu số, người Hán ở đây từng phải chịu đựng không ít sự coi thường và lăng nhục, đương nhiên bọn họ cũng hy vọng có thế lực người Hán chiếm được một chỗ ở đây.
Như thế, bọn họ có thể thẳng lưng, không bị những dân tộc thiểu số ở đây bắt nạt và sỉ nhục nữa. Sau khi nghe được. yêu cầu của Lạc Ngưng Sương, ông chủ thương đội sảng khoái đồng ý.
Ông ta cùng Giang Siêu và Lạc Ngưng Sương cùng đi về phía Bạch tộc.
Ông ta dùng thân phận nhà buôn của mình che chở cho Giang Siêu và Lạc Ngưng Sương.
Còn về phần hàng hóa, toàn bộ đều là những đồ dùng mà ông ta chuẩn bị đưa đến Bạch tộc, chỉ có điều, bởi vì bị vây thành nên mới trậm chễ thôi.
Trăm người ở thương đoàn ông ta thì ở lại huyện Giang Thành.
Hàng trăm bộ đội đặc chiến của Giang Siêu thì trở thành cu li thương đoàn.
Đối với bộ đội đặc chiến mà nói, tuy hàng hóa rất nặng, nhưng không làm khó được bọn họ, bởi vì bọn họ đã từng trải qua huấn luyện gian khổ.
Đi mấy chục dặm đường núi, tuy hơi thở dốc, nhưng mọi người không hề có tình trạng mệt mỏi.
Ông chủ thương đội Kỷ. Đông Thành chậc chậc miệng tấm tắc suốt.
Ông ta là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt tràn đầy vẻ tang thương.
"Giang huynh đệ, nhóm huynh đệ của cậu khá thật đấy, ai nấy cũng có thực lực bất phàm, không đi thương đoàn thật đáng tiếc!"
Nhìn nhóm bộ đội đặc chiến đi đăng trước, ông chủ thương đoàn cảm khái nói với Giang Siêu.
Câu này có một nửa là nói đùa, ông ta không biết thân phận của Giang Siêu và Lạc Ngưng Sương, cũng không biết bọn họ muốn đến Bạch tộc làm gì.
Ông ta chỉ biết Bạch Liên quân muốn đi thăm dò tình hình quân sự của Bạch tộc một chút, cần ông ta phối hợp.
Còn về chuyện tại sao thăm dò tình hình quân sự mà phải dùng cả trăm binh sĩ sức dài vai rộng, thì ông ta cũng không để ý.
Vì để cho Bạch Liên quân có thể có chỗ đứng ở đây, ông †a đã đồng ý trợ giúp vô điều kiện.
"Ông chủ Kỷ nói đùa rồi, lần này đến Bạch tộc, còn phải nhờ ông giúp đỡ nhiều!"
Giang Siêu nghe vậy, hẳn mỉm cười nói với Kỷ Đông Thành.
"Nào có! Nào có, có thể giúp được các vị, là vinh hạnh của ta..."
Kỷ Đông Thành khoát khoát tay, mỉm cười, ông ta nhìn Giang Siêu rồi đổi sắc mặt nói:
"Giang huynh đệ, tên của cậu có sông Trường Giang và Hoàng Hà thú vị đấy, ít nhiều có chỗ giống với tên một nhân vật truyền kỳ trong tộc người Hán chúng ta."
Giang Siêu nghe vậy, hẳn ngạc nhiên nhìn Kỷ Đông Thành: "Sao lại nói vậy!"
Lạc Ngưng Sương đứng bên cạnh cũng thấy hơi tò mò, khuôn mặt nàng được che dưới lớn khăn che mặt, căn bản rất khó nhìn được khuôn mặt thật.
Nhưng khí chất toát ra ngoài của nàng ta, cùng với đôi mắt xinh đẹp mê người kia vẫn khiến cho người ta thất thần một trận.
Nhận ra Lạc Ngưng Sương thấy hứng thú, Kỷ Đông Thành vội vàng nói với vẻ tự hào:
"Các ngươi ở đất Thục lâu như vậy, e là vẫn chưa biết ở ngoài đất Thục, có tên của một thiếu niên người Hán vang danh khắp Hoa Hạ, hắn chắc cũng tầm tuổi các ngươi."
"Hắn dùng sức của một mình, đánh bại Khiết Đan, chống lại phản tặc xung quanh, giết cho những người đó nghe tiếng đã sợ mất mật, không dám đụng chạm hắn nửa bước. Ngoài ra, hắn còn thật sự vì bách tính nhân dân."
"Nhìn thấy mấy đồ trong xấp hàng hóa này của ta chưa? Phần lớn đều là hàng lấy từ bên Ninh Châu phủ qua để buôn đấy. Có hắn, là hạnh phúc của những thương nhân chúng ta!"