Nhìn thấy nữ tử tới, Kỷ Đông Thành vội vàng tiến lên chào hỏi đối phương.
"Kỷ chưởng quỹ, cuối cùng ông đã tới rồi, ông mà tới muộn nữa thì chỗ ta sắp bị những người này dỡ luôn rồi đấy!"
Nữ tử mỉm cười nói với Kỷ Đông Thành.
Kỷ Đông Thành cười với nàng ta.
"Đa Ni, cô thật biết nói đùa, nếu bọn họ mà dám làm càn ở chỗ cô, e là sau này bọn họ đừng hòng mua đồ ở chỗ cô nữa! Phải rồi, toàn bộ hàng hóa đều ở đây hết, ta bảo bọn họ đưa hàng vào sau vườn cho cô. Dỡ hàng xuống, cô đi kiểm kê trước đi!"
Nữ tử tên Đa Ni nghe vậy thì gật đầu. Vội vàng kêu Kỷ Lưu Thành và hơn một trăm quân Con Cháu đi vào trong.
ở phía sau, vẫn còn một cái sân và nhà kho rất rộng. Giang Siêu cho quân Con Cháu tháo dỡ hàng trong bao xuống. Còn đồ của mình thì để trong túi đeo.
Nữ tử cũng không hề tới kiểm tra túi đeo của mọi người, nàng ta chỉ chỉ huy người kiểm kê hàng hóa, đồng thời, nàng †a cũng cử người lấy ra một phần muối tinh để bán.
Bán muối tinh cũng có giới hạn, dù sao cũng chỉ có hơn năm nghìn cân muốn tinh.
Toàn bộ Bạch tộc thì có mấy vạn người. Căn bản là không thể đáp ứng đủ nhu cầu cho tất cả mọi người.
Nếu mỗi người đến trước đều mua nhiều, thì người phía sau không còn mà mua nữa luôn.
Mặc dù không có muối thì tạm thời không chết được, nhưng dưới tình huống không được bổ sung muối cho cơ thể, thì thời gian dài sẽ xuất hiện các chứng bệnh.
Thậm chí có khả năng còn chết người.
Việc nổ ra chiến tranh giữa Bạch Liên quân và quân Bạch tộc trước đó đã làm cho muối khan hiếm cực độ.
Tuy có muối đá để dùng dự bị bất cứ lúc nào, nhưng so sánh với muối tỉnh, thì còn kém xa.
Khi nàng ta kiểm kê xong hàng hóa, chuẩn bị thanh toán cho Kỷ Đông Thành, đột nhiên bên ngoài truyền tới một trận ầmï, sau đó là tiếng quát và tiếng mắng chửi, còn đi cùng với tiếng kêu thảm!
Nghe thấy âm thanh này, ánh mắt Giang Siêu hiện ra tia khác thường, còn có một tia nghi hoặc, lế nào người Bạch tộc có bạo loạn, chuẩn bị ra tay cướp số muối tinh ở đây!
Nhưng cảm giác không giống lảm, nếu mà như thế thật thì đoán chừng những người này đã xông vào từ lâu rồi, sẽ không vang lên tiếng mắng chửi quát tháo với cả tiếng kêu thảm thiết!
Cô gái Đa Ni nghe thấy âm thanh này thì trầm mặt đi ra ngoài. Giang Siêu với Lạc Ngưng Sương đưa mắt nhìn nhau một cái, rồi nhìn Kỷ Đông Thành. Ba người cũng đi ra theo.
Trước khi sắp đi ra ngoài, Giang Siêu bảo các binh sĩ của quân Con Cháu ở trong này đợi lệnh. Mọi người lưng đeo túi, ở hết trong sân đợi.
Rất nhanh nữ tử Đa Ni đã dẫn đầu đoàn người đi đến đăng trước, ba người Giang Siêu đi theo sau.
Chỉ thấy, ở trên quảng trường, hai ba mươi quân sĩ Bạch tộc mặc quân phục Bạch tộc đặc chế tay cầm vũ khí, đánh ngã những người Bạch tộc đang xếp hàng kia xuống đất.
Tiếng kêu thảm thiết chính là từ những người Bạch tộc đang nằm trên đất kêu lên.
Trong số những người này, phần đa là người già phụ nữ và trẻ em.
Giang Siêu thấy trong đấy còn có cả những người già phụ nữ và trẻ em có người nhà hy sinh mà hän nhìn thấy ở dọc đường vừa nấy.
Còn những quân sĩ Bạch tộc tay cầm vũ khí kia thì đang há mồm quát mắng.
"Các ngươi mà cũng xứng ăn muối tỉnh sao, nói cho các ngươi biết, bây giờ cút ngay cho ta, nếu còn không cút, xử lý theo tộc quy.
Muối tinh ở đây, thủ lĩnh đại nhân bao hết rồi! Muốn có muối tinh thì đợi chuyến sau!"
Một gã đứng đầu chửi bới những người đang ngã xuống đất.
Những lời hẳn ta nói khiến cho những người Bạch tộc ở xung quanh tràn ngập căm phẫn.
Những người Bạch tộc đang ngã dưới đất tuy cũng rất phẫn hận.
Nhưng lại rất sợ hãi nhìn bọn chúng, căn bản không dám phản kháng.
Mọi người dám giận nhưng không dám nói gì.
Giang Siêu nhìn thấy cảnh này, ánh mắt hắn lóe sáng, cha con Hách Liên đúng là cái bọn chẳng ra gì, thế mà lại muốn dùng quyền lực của mình để nuốt riêng số muối tinh khó khăn lắm mới vận chuyển đến này.
Bọn họ biết hưởng thụ thật đấy, bọn họ hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của người Bạch tộc phía dưới, chỉ quan tâm đến ham muốn niềm vui của bản thân.
Phải biết rằng, trong số những người Bạch tộc này, còn có rất nhiều người thân của những người đã chết vì dã tâm của hắn ta!