Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Hản nói rất nhỏ chỉ cho A Thi Mã nghe được.

Mấy câu này gần như là hắn tiến sát đến bên tai A Thi Mã để nói.

Ngay cả cô bé ở trong lòng cũng không nghe thấy.

A Thi Mã đang đón lấy tay của cô bé chợt giật mình, nàng ấy quay đầu kinh ngạc nhìn Giang Siêu, trong mắt nổi lên ánh sáng lạnh.

Biểu hiện của Giang Siêu khi nhìn nàng ấy lúc nãy, khiến cho nàng ấy có vài phần kính trọng Giang Siêu, bình thường người lạ nhìn thấy nàng ấy thì chäc chẳn sẽ không kìm được nhìn thêm vài cái, nét mặt sẽ hiện ra vẻ si mê.

Nhưng Giang Siêu thì chỉ ngẩn người một tí, rất nhanh sau đó đã khôi phục lại bình thường, nam nhân như thế này rất hiếm thấy.

Cái này đã đủ để chứng minh ý chí của đối phương rất mạnh.

Lúc này, lời mà Giang Siêu nói lại có thâm ý, rõ ràng là muốn biểu đạt gì đó với nàng ấy.

Nhưng trong một chốc một lát thì nàng ấy chưa nắm được thân phận của Giang Siêu.

Dù gì nếu Giang Siêu là người của Hách Liên Khang, thì chỉ cần nàng ấy thể hiện ra ý muốn đoạt quyền, phỏng chừng Hách Liên Khang chắc chăn sẽ bất chấp mà diệt trừ nàng ấy.

"Vị huynh đệ này, chỉ bằng chúng ta vào trong nói chuyện đi!"


A Thi Mã đón lấy cô bé rồi quay người đưa cô bé cho người khác, sau đó nàng ấy mỉm cười nói với Giang Siêu.

Giang Siêu nghe vậy, ánh mắt hắn hiện ra vẻ nghiền ngẫm, sau đó hẳn theo A Thi Mã đi vào trong.

Khi A Thi Mã đi qua Đa Ni, nàng ấy nhìn nàng ta một cái đầy thâm ý. Đa Ni gật đầu.

Lạc Ngưng Sương ở đẳng sau nhìn A Thi Mã, khóe miệng cũng cong lên.

Kỷ Đông Thành thì tỏ ra nghỉ hoặc, ông ta cứ có cảm giác bầu không khí giữa Giang Siêu và A Thi Mã có hơi vi diệu.

Cụ thể là cái gì thì ông ta lại không nói rõ được.

Nhưng ông ta vẫn đi cùng Giang Siêu vào bên trong.

Nhưng mà, mấy người vừa đi vào sân sau.

Đột nhiên, cánh cửa bị đóng lại.

Trên nóc nhà ở sân trong, gần một trăm người không biết từ đâu xông ra, trên tay bọn họ cầm tên và nỏ, ánh mắt sáng quắc nhìn đám Giang Siêu ở phía dưới.

A Thi Mã quay đầu lại lạnh lùng nhìn Giang Siêu rồi nói: "Nói đi, ai phái ngươi tới, hôm nay nếu ngươi không nói ra thì đừng trách nỏ tiễn của ta không có mắt!"


Giọng nói nàng ấy tràn ngập sát khí và cảnh giác.



Nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt Giang Siêu lộ ra ý cười, xem ra A Thi Mã cũng không phải cái gì cũng không chuẩn bị.

Chí ít, nàng ấy vẫn luôn cố gắng nghĩ về chuyện đoạt lại quyền hành.

Những người Bạch tộc đứng trên nóc nhà trước mặt, chắc hẳn là lực lượng mà A Thi Mã tích góp được.

Chỉ có điều, lực lượng này chưa đủ để hoàn thành đại sự.

"Ngươi nghĩ dựa vào những người này là có thể làm gì được bọn ta sao! Đừng quên, bây giờ ngươi đang ở trước mặt †a. Ta muốn bắt ngươi, không ai ngăn được đâu!"

Giang Siêu nhìn A Thi Mã với vẻ ngẫm nghĩ.

A Thi Mã nghe vậy, khóe môi nhếch lên vẻ khinh thường, nàng ấy làm ra vẻ tự tin vô cùng, mà thực lực của bản thân nàng ấy cũng đủ để nàng ấy tự tin rồi.

Chí ít ở trong Bạch tộc, không có mấy người có thể đánh thẳng được nàng ấy, còn về phần người bên ngoài, nàng ấy cũng không cho răng có ai có thể đánh một trận với nàng ấy.

Nhưng mà khi nàng ấy chỉ vừa mới lộ ra vẻ coi thường trên khuôn mặt, Giang Siêu đã đến trước mặt nàng ấy từ lúc nào không hay.

Nhìn thấy Giang Siêu xông tới, A Thi Mã chém ra một đao theo bản năng.

Đao của nàng ấy vừa nhanh vừa ác, mắt thấy sắp chém trúng Giang Siêu, thì lại thấy con dao găm trên tay Giang Siêu va chạm với trường đao.

Trong lúc hai người đánh nhau, cỗ năng lượng cường đại còn làm cho thanh đao của A Thi Mã rung lên.

Trong đôi mắt của A Thi Mã lộ ra sự hoảng sợ và khó tin, nàng ấy không ngờ Giang Siêu lại có thể đánh bay trường đao của nàng ấy chỉ bằng con dao găm trên tay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận