Về phần A Thi Mã có đưa bọn họ đến chỗ Hách Liên Khang hay không, Giang Siêu không hề lo lắng về chuyện này.
Với tình cảnh hiện tại của A Thi Mã, trừ khi là nàng ta ngu ngốc, hoặc là nàng ta không muốn sống nữa, nếu không thì nàng ta tuyệt đối sẽ không bán đứng Giang Siêu.
Bởi vì làm như vậy không mang đến bất cứ chỗ tốt nào cho nàng ta, ngược lại còn làm nàng ta mất một cơ hội tự cứu.
“Giang Siêu, ngươi là Giang công gia... sao có thể chứ...”
Có điều, A Thi Mã còn chưa kịp phản ứng thì Kỷ Đông Thành bên cạnh đã ngạc nhiên mà lên tiếng.
Ông ta không thể tin nổi vào mắt mình, nhìn Giang Siêu với ánh mắt ngạc nhiên.
Ông ta làm sao cũng không ngờ vị Giang công gia mà mình khen ngợi suốt cả đường lại đang ở trước mắt mình.
Thảo nào đối phương lấy tên Giang Hà, khá giống với tên Giang Siêu.
Hóa ra người ta chỉ là dùng tên giả mà thôi. Có điều, Kỷ Đông Thành khó tin là Giang Siêu thế mà lại xuất hiện tại Bạch tộc.
Đa Ni và A Thi Mã cũng ngạc nhiên nhìn về phía Giang Siêu, trong mắt hiện lên vẻ khó có thể tưởng tượng.
Đa Ni không nhịn được nhìn Giang Siêu thêm vài lần nữa.
Trong mắt A Thi Mã hiện lên vẻ nghỉ ngờ, hỏi: “Ngươi nói ngươi là Giang Siêu, vậy ngươi có chứng cứ gì chứng minh ngươi là Giang Siêu? Hơn nữa, ngươi đến Bạch tộc thật sự là Vì giúp ta hả?”
Nàng ta và Đa Ni thường xuyên nghe cái tên Giang Siêu từ chỗ Kỷ Đông Thành.
Các nàng rất hâm mộ, cũng rất muốn Bạch tộc được như thôn Kháo Sơn.
Nhất là mấy thứ mới lạ được làm ra và rất nhiều lương thực...
Nàng ta thậm chí còn từng phái người đi ra ngoài chứng thực.
Lại nói, cái tên Giang Siêu ở chỗ nàng ta như là sấm đánh bên tai.
Nàng ta còn từng có ý định đi thôn Kháo Sơn học tập kinh nghiệm.
Tiếc là nàng ta không có quen biết ai bên thôn Kháo Sơn, không thể nào đi vào thôn Kháo Sơn được.
Phủ Ninh Châu thì không có hạn chế gì nhiều, chỉ cần muốn làm ăn và làm ăn có nguyên tắc thì phủ Ninh Châu đều sẽ chào đón.
Nàng ta cảm thấy Giang Siêu cách rất xa nàng ta, xa đến mức nàng ta không dám tin là Giang Siêu sẽ tới đây.
“Chứng minh hả? Chắc là hơi khó...” Nghe vậy, Giang Siêu nhíu mày, hắn khó mà tự chứng minh mình là Giang Siêu.
Có điều, hẳn thay đổi chủ đề: “
Ta tới Bạch tộc không chỉ vì giúp ngươi, mà còn vì giải quyết mâu thuẫn giữa quân Bạch Liên và đám dân tộc thiểu số Bạch tộc các ngươi.”
“Nguyên nhân chủ yếu là do cha con Hách Liên Khang.
Bọn họ là vật cản lớn nhất trong cuộc hòa đàm giữa chúng ta. Nếu cứ để mặc cho cha con Hách Liên quản lý Bạch tộc thì Bạch tộc sẽ diệt vong trong một ngày không xa.”
Giang Siêu lạnh nhạt nói với A Thi Mã.
Nghe vậy, A Thi Mã chớp mắt, trong mắt hiện lên sát ý. “Vậy là trong trận chiến trước đó, tộc của ta thua thảm, bị vũ khí kỳ lạ tấn công, chính là việc làm của ngươi?”
Nói đến đây, nàng ta cố kiềm nén vẻ giận dữ trong giọng điệu.
Giang Siêu lạnh nhạt nhìn A Thi Mã. Hản biết vì sao đối phương lại có phản ứng như thế.
Bạch tộc mới vừa nếm mùi thất bại, chết gần một vạn chiến sĩ, không biết có bao nhiêu gia đình mất đi người thân.
Mà Giang Siêu lại chính là đầu sỏ gây tội, giết Bạch tộc trong trận chiến ấy.
Nàng ta không hận mới là lạ.
“Hai quân đánh nhau, thương vong là chuyện đương nhiên. Hơn nữa, là các ngươi phát động chiến tranh trước, nói đúng hơn là cha con Hách Liên Khang phát động chiến tranh trước. Nếu các ngươi ghi hận ta thì cũng chẳng sao cả, coi như ta nhìn nhầm người đi. Còn nếu các ngươi muốn báo thù cho tộc nhân của mình thì cứ việc ra tay ta. Có điều, ngươi hãy nghĩ cho kỹ, một khi ngươi ra tay với ta thì ngươi sẽ mất đi cơ hội cuối cùng.” Giang Siêu nhìn A Thi Mã với ánh mắt sáng rực.
Lời nói của hắn khiến mặt mày A Thi Mã hơi cứng lại.
Giang Siêu nói không hề sai, kẻ sai trong chuyện này là Bạch tộc các nàng.