Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Nói đúng hơn thì kẻ sai trong chuyện này là cha con Hách Liên Khang phát động chiến tranh.

Nếu không phải bọn họ. tràn đầy dã tâm muốn thành tựu bá nghiệp thì sao có thể xảy ra loại chuyện như vậy.

Bọn họ dùng toàn bộ Bạch tộc trả giá cho dã tâm của mình, khiến biết bao nhiêu người Bạch tộc mất đi người thân.

Lại nói, Giang Siêu là người của quân Bạch Liên, nếu không phản kháng thì sẽ bị người Bạch tộc giết chết.

Quân Bạch Liên cũng chỉ là phản kháng, bất đắc dĩ mà phản kháng thôi.

Nếu A Thi Mã thật sự muốn đổ thù hận lên đầu Giang Siêu và quân Bạch Liên, thì cách cục trong nàng ta có vẻ rất nhỏ, dù rằng nàng ta không hề sai.

Đối mặt với ánh mắt hờ hững lại lạnh lùng của Giang Siêu, vẻ lạnh lùng trên mặt A Thi Mã dần chuyển thành vẻ bất đắc dĩ.


Giang Siêu nói rất đúng, không thể trách hắn và quân Bạch Liên được, người ta cũng chỉ là tự bảo vệ mình thôi.

Muốn trách thì phải trách cha con Hách Liên Khang, dã tâm của bọn họ hại hết mọi người.

“Nếu ngươi thật sự có thể giúp đỡ ta giải quyết cha con Hách Liên, thì ta sẽ làm Bạch tộc đồng ý cho quân Bạch Liên sinh sống tại Giang thành." A Thi Mã mặt mày nghiêm túc nói với Giang Siêu.

Giang Siêu nghe vậy thì läc đầu nói: “Chỉ để quân Bạch Liên sinh sống ở đây là chưa đủ.

Ta mong các ngươi có thể hợp tác với nhau để đôi bên cùng có lợi.

Ta sẽ cho người tới dạy các ngươi làm sao để biến đồ vật trong Bạch tộc thành tiền tài”

“Các ngươi muốn có tiền tài thì phải hợp tác với quân Bạch Liên, thông qua quân Bạch Liên...”

Giang Siêu giải thích ý tưởng của mình cho A Thi Mã nghe.

Mục đích của hẳn rất đơn giản.

Hắn không chỉ muốn để quân Bạch Liên sinh sống ở đây, mà còn muốn thông qua những việc làm của quân Bạch Liên, âm thầm lặng lẽ tạo nên sự thay đổi, khiến Bạch tộc ỷ lại quân Bạch Liên.

Vậy thì địa vị của quân Bạch Liên tại đây sẽ càng lúc càng cao.

Một khi có dây dưa về lợi ích, thì rất nhiều lúc khó mà xảy ra xung đột, bởi vì hai bên có dính líu quá nhiều thứ.


Nghe đề nghị của Giang Siêu, tuy rắng A Thi Mã không nói thêm gì, nhưng qua ánh mắt của nàng ta, có thể thấy là nàng ta nghe lọt tai.

Nhất là khi Giang Siêu nói muốn làm cho Bạch tộc của nàng ta trở nên giàu có, không còn phải buồn rầu vì muối tinh, đồng thời còn có thể tự làm ra muối tinh.

Chỉ điều này thôi cũng đủ để nàng ta lựa chọn tin tưởng Giang Siêu.

“Ta có thể đồng ý với lời đề nghị của ngươi. Có điều, tiền đề là phải diệt trừ cha con Hách Liên Khang.

Ngươi đừng quên hiện nay cha con Hách Liên Khang đang khống chế toàn bộ Bạch tộc, đa số tộc lão đều nghe lời ông ta.”

A Thi Mã gật đầu với Giang Siêu. Mặt mày nàng ta có vẻ nặng nề.

Không phải là nàng ta chưa từng nghĩ tới việc chém chết cha con Hách Liên Khang, vấn đề là dù nàng ta có chém chết người, thì cũng chưa chắc có thể khiến đám tộc lão nghe lời nàng ta, lỡ như xui xẻo còn có thể làm cho đám cấp dưới của hai cha con có cơ hội đẩy nàng ta vào đường cùng.

Giang Siêu mỉm cười nói với A Thi Mã: “Yên tâm đi, chỉ cần chém chết cha con Hách Liên Khang thì mọi thứ còn lại đều không là vấn đề.


Ngươi đừng quên ngươi còn có ta ủng hộ nữa. Chỉ cần có thể giàu lên là được rồi. So với việc dùng mạng sống đi đổi cái địa vị cao lớn xa xôi mịt mờ thì tiền tài lúc nào cũng tốt hơn cả.”

Nghe vậy, A Thi Mã gật nhẹ đầu. Giang Siêu nói rất đúng, đám tộc lão hợp tác với cha con Hách Liên Khang thật sự là vì quyền lực xa vời kia sao? Đương nhiên là không phải rồi, chỉ là vì tiền tài cả thôi.

Chỉ cần nàng ta có thể đảm bảo tiền tài cho bọn họ, thì bọn họ chắc chắn sẽ ủng hộ nàng ta.

Có điều, nếu nàng ta muốn có tiền tài, thì chắc là trong tương lai phải luôn ỷ lại vào Giang Siêu.

Rốt cuộc, ngoài Giang Siêu ra thì chẳng có ai có thể làm cho Bạch tộc giàu lên.

Lúc hai người đang bàn bạc nội dung hợp tác cụ thể thì bên ngoài cửa chợt vang lên tiếng bước chân, sau đó là có người đi vào.

Đa Ni thấy người đi vào là ai thì vội vàng bước lên đón.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận