Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Ông ta là một người đàn ông trung niên.

Ông ta nhìn Đa Ni, rồi nhìn A Thi Mã, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.

“A Thi Mã, ngươi mau đi thôi, nếu không đi là không kịp nữa rồi”

Câu nói đầu tiên khi đi vào của ông ta là bảo A Thi Mã đi ngay.

Nghe vậy, A Thi Mã nhíu mày nhìn ông ta, hỏi: “Đạt Sơn thúc, ngươi có ý gì vậy... nếu không đi là không kịp nữa là sao?”

Người trung niên vội vàng nói: “Thủ lĩnh nói muốn tổ chức đại hội thẩm phán, thẩm phán ngươi dám ngõ nghịch thủ lĩnh, bất kính với thủ lĩnh.

Lần này bọn Thủ Sơn không nói gì cả, hiển nhiên là ngầm đồng ý. Nếu ngươi bị bắt thì sẽ...”

Nói đến câu cuối cùng, ông ta không nói cho hết lời được nữa.

Sau đó, ông ta sốt ruột nói với A Thi Mã: “A Thi Mã, ngươi mau đi đi, thủ lĩnh hiện giờ đã không còn là thủ lĩnh mới nhậm năm trước nữa. Lần này thủ lĩnh định kéo muối tỉnh đi chia hết cho đám tộc lão, nhưng lại bị ngươi ngăn cản, đám tộc lão hay tin thì rất bực bội.”


“Hơn nữa, vài chuyện ngươi làm trước đó đều động chạm đến lợi ích của bọn họ, hiện giờ bọn họ không còn chịu đựng ngươi được nữa. Nếu ngươi còn không đi thì không có ai cứu được ngươi hết.”

Lời nói của người trung niên khiến A Thi Mã nổi cơn tức giận, tức giận đến mức run rẩy cả người.

Giang Siêu nhíu mày, môi cong lên ý cười khinh thường.

Đám tộc lão Bạch tộc đúng là chẳng ra gì, vì lợi ích của mình mà có thể hi sinh bất cứ ai, không hề có tình nghĩa gì cả.

Ví dụ như sự kiện muối tinh lần này. Sau khi biết có người vận chuyển muối tinh, điều đầu tiên bọn họ làm là nghĩ đến chính mình, Hách Liên Khang và đám tộc lão thế mà lại định chia cho nhau.

Có điều, bọn họ không ngờ là A Thi Mã lại đứng ra ngăn cản.

A Thi Mã không giống những người khác. Đám tộc lão và đám quản lý đều vì chính mình, chỉ có A Thi Mã là vì tộc nhân.

Chắc là A Thi Mã đã phá hư rất nhiều chuyện tốt của cha con Hách Liên Khang và đám tộc lão.

Và chuyện hôm nay cũng trở thành một giọt nước tràn ly, khiến đám tộc lão từ bỏ bảo vệ A Thi Mã.


Có thể đoán trước kết cục nếu A Thi Mã thật sự bị bắt.

Lúc này, A Thi Mã nhìn về phía Giang Siêu với ánh mắt hỏi thăm.

Hiện giờ nàng ta không biết mình có nên đi hay không.

Nếu nàng ta đi thì sẽ phải trốn đi nơi khác, bởi vì Bạch tộc. không còn nơi chứa chấp nàng ta nữa.

Nàng ta rất không cam tâm, cũng rất không muốn Bạch tộc hủy hoại trên tay cha con Hách Liên Khang.

Nhưng nếu nàng ta không đi thì nàng ta chắc chắn là sẽ dữ nhiều lành ít.

Dù cho người Bạch tộc không muốn nàng ta chết, thì khi cha con Hách Liên Khang và đám tộc lão muốn giết nàng ta, nàng ta cũng sẽ không thoát được.

Với chút thế lực trên tay nàng ta, nàng ta không hề có năng lực phản kháng, thậm chí còn sẽ liên lụy người của nàng 1a.

Giang Siêu nhìn về phía A Thi Mã với ánh mắt sáng bừng.

Đạt Sơn đứng bên cạnh ngạc nhiên nhìn Giang Siêu, trong nhất thời không hiểu tại sao A Thi Mã lại muốn hỏi ý người ngoài tộc.

Lúc này, Giang Siêu nói với A Thi Mã: “Bây giờ ngươi có muốn chạy cũng không kịp nữa rồi, hay là cứ đối mặt với hiện thực đi, bọn ta sẽ đi cùng ngươi...”

Đây là một cơ hội tốt để chém chết cha con Hách Liên Khang.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận