Nghe vậy, A Thi Mã gật đầu, mặt mày hiện lên vẻ kiên quyết. Dù Giang Siêu có thể giúp nàng ta thoát khỏi tình cảnh khó khăn hiện nay hay không, thì nàng ta cũng quyết định liều một lần.
“Đạt Sơn thúc, ngươi đi về trước đi, đi về nói với Hách Liên Khang là không cần ông ta đi bắt ta, ta sẽ tự mình đi tìm ông ta” A Thi Mã nói với Đạt Sơn.
Đạt Sơn mở miệng muốn nói, nhưng thấy ánh mắt kiên quyết của A Thi Mã, đành phải thở dài, quay người bỏ đi.
Thấy đối phương đi rồi, A Thi Mã mới quay đầu nhìn Giang Siêu với ánh mắt hỏi thăm: “Giang công tử, bây giờ chúng ta nên làm gì? Ta nghe theo ngươi..."
Nói đến đây, A Thi Mã phất tay với bên trên, một trăm người Bạch tộc đang đứng trên nóc nhà lập tức nhảy xuống dưới.
“Đây là thế lực mà ta tích lũy được trong vài năm qua.
Ta vốn định tìm cơ hội đoạt lại Bạch tộc từ trên tay Hách Liên Khang.
Tiếc là thế lực quá nhỏ, ta không năm chắc phần thẳng, nên cứ kéo dài đến hôm nay.
Chỉ là ta không ngờ Hách Liên Khang lại không nhịn được ra tay với ta trước.”
Nghe lời nói của A Thi Mã, Giang Siêu liền biết là Hách Liên Khang có thể đã phát hiện A Thi Mã đang ngầm tụ tập. thế lực.
Trải qua chuyện muối tinh, ông ta không muốn chờ đợi nữa.
Thậm chí chuyện muối tinh chính là cái bẫy mà cha con ông ta bày ra để làm gay gắt mâu thuẫn giữa A Thi Mã và đám tộc lão.
Bọn họ biết tính cách của A Thi Mã, chắc chản là nàng ta sẽ không mặc kệ tộc nhân.
Chỉ cần bọn họ lợi dụng điểm này là có thể khiến cho đám tộc lão oán hận A Thi Mã.
Có khi những chuyện đã từng xảy ra trong mấy năm qua chính là do cha con bọn họ cố ý làm ra.
Chắc là A Thi Mã biết những cái bẫy do cha con Hách Liên Khang bày ra, chỉ là nàng ta không thể không nhảy vào. trong bẫy.
Nàng ta không làm được chuyện mặc kệ sự chết sống của tộc nhân.
Giang Siêu nhìn gần một trăm người Bạch tộc ở xung quanh, dường như ai cũng có thực lực rất mạnh, trong mắt tràn đầy vẻ nghiêm nghị.
Giang Siêu lắc đầu, nói: “Người quá nhiều là không tốt, bảo người của ngươi đưa quần áo cho người của ta mặc, bọn †a đi cùng ngươi, bọn họ ở lại đợi tin tức.”
Cha con Hách Liên Khang chắc chẳn biết chuyện A Thi Mã có thế lực riêng, thậm chí còn biết A Thi Mã có bao nhiêu người, dẫn theo nhiều người sẽ làm cho Hách Liên Khang nghỉ ngờ.
Hơn nữa, Giang Siêu không yên tâm về người của A Thi Mã, ai biết bên trong có nội gián do Hách Liên Khang phái tới hay không.
Dù sao thì Giang Siêu cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Nghe vậy, A Thi Mã hơi ngạc nhiên, vừa mở miệng định nói chuyện thì trong đám người có một người thanh niên hừ lạnh nói: “Không được, bọn ta không thể giao sự an toàn của A Thi Mã cho các ngươi. Bọn ta không cần các ngươi quản chuyện này. Bọn ta sẽ tự mình giải quyết.”
Hản ta vừa dứt lời, vài tên thanh niên xung quanh cũng phụ họa theo, và những người Bạch tộc khác cũng lên tiếng phản đối.
Giang Siêu nhìn về phía đối phương với ánh mắt hiểu rõ: “Các ngươi cảm thấy mình bảo vệ được nàng ta hả? Nếu các ngươi thật lòng muốn tốt cho nàng ta thì hãy nghe lời đi”
Thanh niên kia nghe vậy, không những không đồng ý, mà còn định mở miệng cãi lại Giang Siêu thêm vài câu nữa.
Có điều, hẳn ta còn chưa kịp nói thì đã bị A Thi Mã quát lạnh: “Đủ rồi, các ngươi nghe theo Giang công tử, nếu các ngươi không muốn nghe thì có thể tự mình đi đi, coi như là các ngươi chưa từng theo ta.”
A Thi Mã lựa chọn tin tưởng Giang Siêu là vì năng lực mạnh mẽ mà Giang Siêu biểu hiện ra bên ngoài.
Hắn không chỉ có giá trị vũ lực mạnh, mà còn có phong thái bên ngoài, đều có thể thuyết phục được nàng ta.
Quan trọng nhất là một trăm người mà Giang Siêu dẫn đến. Tuy răng nàng ta không biết bọn họ lợi hại thế nào, nhưng nàng ta có thể cảm nhận được uy thế ghê người toát ra từ trên người bọn họ.