Cha con Hách Liên Khang nhìn nhau, trên mặt hiện lên sự hài lòng, bọn họ cười ha hả.
Nụ cười của bọn hắn ở trong mắt những người Bạch tộc xung quanh, làm mọi người đầy sự phẫn nộ và không cam lòng.
Nhưng cũng chỉ có thể nhìn mà thôi, một bộ phận tộc lão ở trên đài, mắt cũng lộ một cảm xúc phức tạp.
Nhưng ngay khi cha con Hách Liên Khang đang cười điên cuồng, lại nghe được Giang Siêu cười nhẹ nói: “Trời gây nghiệt, còn có thể sống, tự gây nghiệt, không thể sống!”
Sau một nháy mắt, cha con Hách Liên Khang nghe vậy, còn mở miệng muốn châm chọc Giang Siêu vài câu.
Nhưng ngay khi bọn họ mở miệng ra, đã thấy hai tay Giang Siêu hướng về phía hông.
Hai chiếc súng lục xuất hiện trên tay hắn trong nháy mắt, hắn giơ súng lên bắn về phía hai cha con.
Với kỹ thuật bắn súng của hắn, dù có bản hai người cùng một lúc, tỉ lệ bắn trúng mục tiêu vẫn là trăm phần trăm.
Phanh... phanh... Sau hai tiếng súng, cha con Hách Liên Khang vốn muốn lên tiếng trào phúng Giang Siêu trong nháy mắt bị bắn vào giữa trán, máu từ trán bắn ra tung tóe.
Bọn họ kinh ngạc nhìn về phía Giang Siêu, trong mắt toàn là sự không tin, cứ như không thể hiểu được, mình lại bị Giang Siêu giết chết như thế này.
Người ở xung quanh cũng bị sự thay đổi bất ngờ xuất hiện làm cho kinh hãi, tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn tất cả những gì đang xảy ra, mắt đầy sự không tin.
Nhân khoảng trống này, Giang Siêu bay lên, trong chớp mắt hắn đã xuất hiện trên đài cao.
Hắn nắm đầu Hách Liên Khang, tay phải cất súng đi, hắn lấy ra dao găm ở bên hông.
Sau một nhát dao, đầu Hách Liên Khang đã bị hắn chém xuống.
Giang Siêu giơ đầu Hách Liên Khang lên, nói với một đám tộc lão vẫn còn kinh ngạc ở sau lưng: “Hách Liên Khang đã phải đền tội... Ai còn dám ra tay, giết...”
Giọng nói của hắn mang ý muốn giết người nồng nặc, cùng một sự bá chủ không ai có thể so sánh được.
Bóng người như Ma Thần giáng thế này làm cho một đám tộc lão trong nháy mắt ngây người tại chỗ.
Trong mắt đầy sự kiêng kị và kinh hãi.
Nhưng trong tộc lão, có mấy người phản ứng lại, trong nháy mắt có cảm giác phần nộ và bi phẫn, bọn họ đứng dậy hét to muốn chạy về phía Giang Siêu.
Mấy tên tộc lão này là tâm phúc của cha con Hách Liên, vẫn còn tình nghĩa đối với hắn ta.
Chính là loại có quan hệ thân thích với nhau.
Nhìn thấy những người này xông về phía mình, khóe miệng Giang Siêu cười xem thường, mắt cũng đầy sự khinh thường.
Vẻ mặt này của hắn làm những người còn lại trong tộc rất kinh ngạc.
Mọi người như không hiểu được, người trẻ tuổi trước mắt này, sau khi giết cha con Hách Liên Khang, lại còn dám đứng trên đài, càng dám khiêu khích những người khác, không phải hắn muốn chết sao!
Dù hắn có mạnh hơn, nhưng nhiều tộc lão cùng ra tay một lúc như vậy, hắn làm sao có thể may mắn thoát được?
A Thi Mã thấy cảnh này cũng rất lo lắng, nhanh chóng lao lên đài cao.
Nhưng ngay khi A Thi Mã lao lên, lại nghe được một đợt âm thanh phanh phanh vang lên, nghe như tiếng pháo.
Ngay khi âm thanh này vang lên, người của mấy tộc lão ở trên đài cao máu bắn tung tóe trong nháy mắt.
Chỉ trong chớp mắt bọn họ đã biến thành cái sàng.
Bọn họ giật mình nhìn Giang Siêu, thân thể tầng lớp ngã úp mặt trên đài cao, trong mắt đầy sự không tin và không cam lòng.
Chuyện này làm cả không gian nhất thời hoàn toàn yên tĩnh, tất cả những người đang rục rịch đều thành thật lên, thật sự là thứ vũ khí trên tay bọn người Giang Siêu quá quỷ dị.
Cách xa như vậy lại có thể nhẹ nhàng giết người. Gần như là trong thời gian chớp mắt.
Cha con Hách Liên là bằng chứng rõ ràng, những tộc lão còn lại kia cũng là ví dụ.
Mọi người ngây ngốc nhìn Giang Siêu, trong mắt chỉ còn lại sự sợ hãi, dù ở xung quanh có hơn một ngàn tên hộ vệ nhưng bọn họ cũng bị sự oai phong của Giang Siêu dọa Sợ.
Những nhóm tộc lão có sắc mặt phức tạp kia cũng hoàn toàn không dám động đậy.
Không phải vì bọn họ không muốn, mà là bọn họ sợ, bọn họ không muốn bị giống như cha con nhà Hách Liên.
Đừng nói đến việc bọn họ vốn đã có sự áy náy và chột dạ với A Thi Mã, lúc này A Thi Mã đang có được ưu thế, bọn họ cũng không có khả năng ra mặt thay cho cha con Hách Liên Khang đã chết đi.