Dù A Thi Mã không làm được những gì nàng ấy đã nói, bọn họ cũng tự nguyện ủng hộ A Thi Mã.
Những tộc lão ở trên đài thấy người dân xung quanh nhiệt tình như vậy, trên mặt lộ ra sự chần chừ, một tên tộc lão nhìn về phía A Thi Mã, trong mắt có sự hoài nghỉ nói:
“A Thi Mã, ngươi nói thật sao? Ngươi thật sự đã bàn chuyện hợp tác xong xuôi với vị Giang Công gia ở thôn Kháo Sơn kia sao? Nhưng ngươi cũng chưa từng ra khỏi Bạch tộc mà... Chuyện này...”
Tộc lão này vừa nói xong, một đám tộc lão xung quanh cũng mặt đầy nghi ngờ.
Dù A Thi Mã đang chiếm ưu thế, nhưng bọn họ cũng không cam lòng từ bỏ dã tâm của mình dễ dàng như vậy.
Dù sao, tuy A Thi Mã nghĩ rất hay, nhưng nàng ấy nói muốn mang lợi ích đến cho bọn họ, lợi ích này đến từ đâu?
A Thi Mã nghe vậy, nàng ấy bị hỏi như vậy, nàng ấy cũng không thể nói Giang Công gia đang đứng ngay bên cạnh nàng ấy chứ, nàng ấy cũng không biết như vậy có thể mang đến nguy hiểm cho Giang Siêu hay không.
Một đám tộc lão đã không tin tưởng, thấy nàng ấy chần chừ như vậy, đôi mắt già nua lại càng nghi ngờ nhiều hơn.
Thấy cảnh này, Giang Siêu tiến lên phía trước một bước, cầm đầu của Hách Liên Khang trên tay, lại đá xác của Hách Liên Phấn sang một bên khác, hắn lạnh nhạt nói với đám tộc lão:
“Ta... chính là Giang Siêu, hiện tại, các vị có thể tin tưởng lời nói của A Thi Mã rồi!”
Giang Siêu vừa nói xong, một đám tộc lão và những người Bạch tộc xung quanh đó, tất cả đều kinh ngạc nhìn về phía Giang Siêu, mọi người nghĩ là mình nhìn nhầm rồi.
Tất cả mọi người đều không tin, vị Giang Công gia ở Ninh Châu phủ kia, vậy mà lại xuất hiện ở Bạch tộc, làm sao. có thể! Giang Siêu ăn no rửng mỡ không có việc gì làm mà chạy đến đây sao!
Thấy ánh mắt không tin của mọi người, Giang Siêu cười lạnh, hắn đã biết trước những người này chắc chắn sẽ không dễ dàng tin tưởng như vậy.
Hắn ném đầu Hách Liên Khang ra, lạnh lẽo nói: “Ta không quan tâm các ngươi có tin hay không, hôm nay, các ngươi chắc chắn phải cho A Thi Mã một câu trả lời làm nàng ấy hài lòng. Các ngươi có thể không đồng ý, tuy nhiên, †a nói cho các ngươi biết, A Thi Mã có thể sẽ nể tình cũ, không làm gì các ngươi. Nhưng Giang Siêu ta thì khác, ai dám nói một chữ không, kết cục của cha con Hách Liên Khang cũng chính là kết cục của người ấy.”
“Ở chỗ của ta, chỉ có người chết mới nghe lời, người nào không nghe lời, giết...”
Chữ “giết” cuối cùng của Giang Siêu mang theo một sự uy phong bất tận, mấy trăm người đội đặc chiến cũng quát theo.
“Giết... Người không nghe lời, giết...”
Tiếng giết vang vọng toàn bộ nhà thờ tổ tiên, uy thế kinh người này làm cho một đám tộc lão và người Bạch tộc bị dọa sợ đến run cả người.
Trong mắt ai cũng chỉ thấy sự sợ hãi.
Những tộc lão nghỉ ngờ thân phận của Giang Siêu ở đối diện cũng bị uy thế của Giang Siêu làm kinh sợ trong nháy mắt.
Nghĩ đến vũ khí có sức mạnh kinh người trên tay Giang Siêu và sự quả quyết của hắn.
Còn có sự cung kính của A Thi Mã với hắn.
Còn có hơn một trăm người có được vũ khí quỷ dị. Những tộc lão này cũng mơ hồ tin lời Giang Siêu.
Dù sao, A Thi Mã cũng không thể nào có được người dưới trướng như vậy.
Càng không có khả năng có được người dưới trướng có uy thế và khí thế giống như Giang Siêu.
Không thấy người này còn không thèm nhìn A Thi Mã, mở miệng ra là muốn đánh muốn giết bọn họ sao?
Dù bây giờ bọn họ có hơn một ngàn hộ vệ.
Nhưng bọn họ biết ở trước mặt vũ khí quỷ dị kia của người ta, lại gấp đôi số người cũng không đủ để người ta giết, còn chưa đền gần đã chết rồi. Ai dám làm con chim đầu đàn này đây?
Tên tộc lão tra hỏi đầu tiên nhìn về phía Giang Siêu, đối diện với ánh mắt lạnh như băng của hắn, trong nháy mắt, tất cả đều sợ hãi.