Qua mấy loạt pháo, năm vạn người đã bị pháo binh đánh chết hơn một vạn, số còn lại đều lui về phía sau.
Có điều, ngay lúc này, xung quanh lại vang lên tiếng kêu giết.
Cách đó mấy dặm, cạch một đoạn lại có một tốp quân Con Cháu lao ra.
Bọn họ đeo đao trên hông, trên tay cầm súng thần công năm ống. Súng thần công đã trở thành loại súng thông dụng trong quân, phần lớn thời gian, quân Con Cháu đều công kích bằng loại súng này.
Ngay khi quân Con Cháu lao ra, họ đã xả súng vào quân địch.
Bùm bùm...
Dưới những tiếng vang lớn, đạn súng thần công bắn ra, đám viện binh ngã xuống mà không hiểu vì sao, máu trên người bắn tung tóe.
Tình cảnh này khiến đám viện binh trợn tròn mắt, cũng khiến bọn họ sợ hãi từ tận đáy lòng.
Bọn họ đã thấy quân Con Cháu xông tới, nhưng không có chút chiến ý nào, đều chạy trốn theo bản năng.
Tuy nhiên, khi chạy trốn, họ phát hiện ở phía khác cũng có quân Con Cháu xông tới. Dưới bụi pháo, họ không thấy rốt cuộc quân Con Cháu có bao nhiêu người, chỉ nghe được những tiếng hò hét rung trời.
Tiếng hét ấy khiến họ sợ vỡ mật.
“Xông lên cho bổn tướng, tất cả nghe lệnh, chỉ cần xông lên tấn công chúng„ chúng ta sẽ có thể phản kích!”
Ở phía sau, chủ tướng Tô Thành thở dốc nói.
Ngoài ngạc nhiên, trong mắt hắn ta đều là vẻ tức giận vô cùng và không thể tin được.
Hắn ta đã rút ra kết luận từ thất bại ở Vệ Thành, nên lúc sắp xuất binh đã nghĩ có thể mình sẽ bị quân Con Cháu vây chiến đánh cứu viện.
Thế cho nên, hắn ta chia đại quân năm vạn binh ra ba ngả.
Như vậy, ba quân đầu đuôi kết hợp, bất kể ngả nào bị công kích, ngả khác đều có thể đi tiếp viện.
Muốn dùng phương pháp vây đánh viện binh để đánh bại họ là điều không có khả năng, huống hồ, quân Con Cháu cũng không đủ binh lực.
Tuy nhiên, hắn ta đâu có nghĩ tới, dù mình đã chia đại quân năm vạn thành ba ngả rồi, nhưng cả ba đều đồng thời bị công kích.
Điều khiến hắn ta tức giận là, dù bị công kích cùng một lúc, nhưng nếu bọ phản ứng kịp thời thì sẽ ngăn được kẻ thù đang xông tới, chứ đâu có ngờ, quân Con Cháu không theo võ đức, vừa lên đã đánh bằng hỏa lôi.
Hơn nữa, bọn họ bắn hỏa lôi cứ như không cần lo tốn tiền, bắn cho quân của hắn ta không ngóc đầu lên được.
Đó còn chưa tính là gì. Hỏa lôi bắn mấy phút, đã khiến hắn ta tổn thất nghiêm trọng, còn đánh tan lòng của quân binh nữa.
Bây giờ hắn ta có muốn chỉnh đốn quân cũng không thể làm được, đám binh xung quanh đều sợ mất mật, nghe hắn ta gào thì làm như không nghe.
Hắn ta tức giận run rẩy, rút trường đao ra, đi vào trong chiến trường, vác đao chém mấy binh sĩ chạy trốn.
Trong chớp mấy, có mấy binh sĩ thủ hạ đã bị hắn ta giết chết. Trận giết chóc này đã khiến đám binh sĩ của hắn ta ngoan ngoãn hơn nhiều.
Cuối cùng, họ không còn hoảng loạn nữa.
Chủ tướng thấy vậy, trên mặt lộ ra chút vui mừng.
Chỉ cần có thể tìm được cơ hội chỉnh đốn quân ngũ, hắn ta vẫn có thể chuyển bại thành thắng.
Thế nhưng, ngay khi hắn ta muốn dùng cách đó lần nữa, ổn định lại những binh sĩ đang hỗn loạn, đột nhiên, tiếng xung phong càng ngày càng gần.
Sau khi xả năm phát súng thần công, quân Con Cháu triển khai cận chiến với viện binh của Tô Thành.
Bọn họ rút trường đao ra, tấn công kẻ địch đông hơn mình gấp mấy lần.
Chỉ trong chớp mắt, bọn họ xông vào trận chiến.
Không cho kẻ địch bất kì cơ hội nào phản ứng, các chiến sĩ của quân Con Cháu dùng trường đao chém họ.
Kẻ địch xông lên đỡ, nháy mắt đã bị chém ngã xuống đất.
Dù đối mặt với kẻ địch đông gấp mấy lần mình, quân Con Cháu vẫn hết sức dũng mãnh.