Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Hản ta thậm chí cảm thấy nếu Giang Siêu thật sự đánh đuổi được quân Nữ Chân thì Tống Cấu chắc chắn sẽ chém giết Giang Siêu đầu tiên, giống hệt như phụ thân Tống Triết.

Dù rằng có tràn đầy đau thương, thì hẳn ta cũng phải làm chuyện nên làm.

Hoàng đế không muốn nghĩ chỉ, hắn ta phải đi thỉnh chỉ.

Dù thế nào thì hẳn ta cũng phải cho Giang Siêu một cách nói mới được.

Bởi vì chuyện giết hoàng đế cho nên hiện nay Giang Siêu còn gánh tội danh giết vua.

Nếu muốn người ta cứu viện thì ít nhất cũng phải nghĩ cách gỡ bỏ tội giết vua cho người ta.

Lý Cương đi tới bên ngoài Dưỡng Tâm điện của hoàng đế. €ó điều, thái giám lại ngăn cản đường đi của hẳn ta.

“Lý tướng, bệ hạ có lệnh, hôm nay hẳn mệt mỏi, mời ngươi trở về đi.

Bệ hạ sai nô tài truyền lời là hắn cảm thấy lời ngươi nói rất có lý, hắn hi vọng ngươi có thể làm tốt. Khi nào. làm xong, bệ hạ sẽ thưởng mạnh”

Nghe lời nói của thái giám, Lý Cương đã biết quyết định của Tống Cấu.


Xem ra là Tống Cấu quyết tâm giữ được mặt mũi của mình.

Hơn nữa, vì người đưa ra đề nghị là hắn ta nên Tống Cấu trực tiếp ném vấn đề lại cho hẳn ta, xem ra là dám chắc hẳn ta sẽ nghĩ cách giải quyết chuyện này.

Lý Cương cực kì thất vọng quay người đi ra khỏi hoàng cung.

Tuy răng Tống Cấu chẳng khác gì phụ thân hẳn, nhưng hẳn ta không thể trơ mắt nhìn Đại Triệu diệt vong.

Hiện giờ hẳn ta chỉ suy nghĩ phải làm sao để mời được Giang Siêu đi đánh Nữ Chân.

Nếu hắn ta có thể đi thì hắn ta đã đi rồi. Tiếc là hẳn ta sợ mình vừa rời khỏi kinh thành, phe phái Tân Hội sẽ xúi giục hoàng đế đầu hàng. Khi ấy, mọi cố gắng của hắn ta đều sẽ lãng phí.

Tống Cấu không phải là kiểu hoàng đế anh minh sáng suốt, mà là kiểu hoàng đế tai mềm dễ dụ.

Nếu không phải con cháu của Tống Triết gần như không có kẻ có tài, thì hắn ta sẽ không lựa chọn Tống Cấu lên ngôi hoàng đế.

Hiện giờ, chọn thì cũng đã chọn rồi, hắn ta làm thần tử, không có năng lực thay đổi người ngồi trên ngôi vị hoàng đế.


Hắn ta đã có thể thấy được ngày Đại Triệu diệt vong.

Tuy rằng trong lòng có rất nhiều đau buồn, nhưng mà nên làm thì vẫn phải làm.

Lý Cương về đến nhà, vội vàng sai một tâm phúc chuẩn bị suốt đêm lao ra ngoài.

Chỉ cần có thể đưa thư đến phủ Ninh Châu hoặc là đưa đến tay Giang Siêu với tốc độ nhanh nhất, rồi cầu xin Giang Siêu dẫn binh cứu viện, thì có lẽ sẽ còn một đường sống.

Làm xong mọi chuyện, Lý Cương ngồi bệt xuống vị trí của mình, trên mặt đầy vẻ cười khổ, bất đắc dĩ và tuyệt vọng dày đặc.

Bên kia, Giang Siêu về tới thôn Kháo Sơn.

Tuy rằng toàn bộ phủ Ninh Châu đều trở thành địa bàn của hẳn, ngay cả Mộ Dung Cung cũng nghe theo lệnh hắn, nhưng mà hắn cũng không định đổi căn cứ.

Mộ Dung Cung khác với đám tri châu khác.

Ông ta nghĩ tương đối xa. Với năng lực của ông ta mà muốn làm hoàng đế là chuyện không thể nào, huống chỉ Giang Siêu sẽ không đồng ý.

Ông ta gả con gái mình cho Giang Siêu, không chỉ vì con gái thích Giang Siêu, mà còn vì ông ta muốn leo lên thuyền Giang Siêu.

Thay vì để mình đi giãy giụa thất bại, không bằng lộ mặt trước Giang Siêu.

Khi ấy, ông ta sẽ là nhạc phụ của Giang Siêu, quốc trượng tương lai, thân phận địa vị đều cao hơn rất nhiều.

Vậy nên khi Giang Siêu trở về, Mộ Dung Cung và vài vị nữa đều chạy từ phủ Ninh Châu đến thôn Kháo Sơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận