Thân là đặc công đỉnh cấp, hắn có cảm giác cực mạnh với nguy hiểm, tuy con đường trước mặt vẫn là con đường cũ, nhưng đã có thêm vài đống cỏ dại, thế nên đã thu hút sự chú ý của hẳn.
Lúc bọn họ tới, trên đường không có cỏ dại.
Tuy khoảng cách hơi xa, nhưng Giang Siêu vẫn nhìn thấy đất sét ở dưới gốc cỏ dại.
Cùng với dây thừng có thể nhìn thấy lờ mờ ở cách đó không xa.
Cho dù sắc trời đã tối, nhưng Giang Siêu vẫn nhìn thấy.
Nếu không chú ý được những chỉ tiết này, xong bọn họ cứ cưỡi ngựa đi qua như vậy, chắc chẳn sẽ bị sập bẫy.
Khi Giang Siêu dừng ngựa, các hộ vệ cùng với Đông Ly Thải và Tống Tiểu Nhã đi phía sau cũng dừng lại theo, bọn họ nhìn đống cỏ dại trên con đường trước mặt, bọn họ cũng biết có người đang rải bẫy.
Giang Siêu nhíu mày, ánh mắt lóe ra tia sắc lạnh.
Từ khi hắn quản lý Ninh Châu phủ, thổ phỉ đã biến mất từ lâu rồi.
Thổ phỉ trước đây không phải bị diệt thì cũng làm phản bỏ đi nơi khác rồi.
Giang Siêu không nghĩ tình huống xuất hiện lúc này là do. thổ phỉ làm, nhưng ở Ninh Châu phủ ngoại trừ thổ phỉ ra, sao lại có loại thổ phỉ chặn đường cướp cửa giữa đường thế này.
Khả năng lớn nhất chính là các thế lực khác đã lẻn vào Ninh Châu phủ.
Dù gì ngoại trừ tiếp nhận những bách tính tới lánh nạn ra thì Ninh Châu phủ cũng không truy quá sâu về thân phận của những nạn dân này.
Thậm chí, thương nhân các nơi tới buôn bán, chỉ cần có người dẫn đường hoặc làm việc dẫn đường thì đều không bị làm khó.
Giang Siêu cũng không sợ người bên thế lực quân địch lẻn vào Ninh Châu, đừng nói là mấy trăm mấy nghìn quân địch, cho dù gần vạn địch lẻn vào được Ninh Châu phủ.
E cũng khó mà gây ra được chuyện gì, chỉ cần bọn họ dám gây sự ở Ninh Châu phủ, chắc chắn sẽ bị trấn áp.
Nhưng giờ xem ra, những tên cướp này tới đây là có mục đích khác, hắn nhìn sang Đông Ly Thải ở bên cạnh thì lập tức toát mồ hôi lạnh.
Hản đã lơ là việc bảo vệ người quan trọng bên cạnh mình, đặc biệt là nhân tài như Đông Ly Thải, phỏng chừng các thế lực khác sẽ nghĩ cách bắt cóc những nhân tài này sang bên họ.
May mà phần lớn người tài đều ở thôn Kháo Sơn, mà thôn. Bạn đang đọc tr𝑢𝔂ện tại [ t r 𝑢 ⅿ t r 𝑢 𝔂 𝙚 n﹒𝙑𝑁 ]
Kháo Sơn cũng có quân Con Cháu canh giữ.
Sẽ không xuất hiện tình huống gì, trái lại Đông Ly Thải đây, hắn đã chểnh mảng việc bảo vệ nàng.
Lần này may mà hắn đi cùng nàng tới đây, nếu không rất có khả năng Đông Ly Thải sẽ bị kẻ địch bắt cóc.
Trong lúc Giang Siêu đang nghỉ ngờ, con đường phía trước xuất hiện khoảng năm mươi sáu người, ở đẳng sau cũng xuất hiện khoảng bốn mươi năm mươi người.
Bọn họ chặn đầu cuối, vây bảy người Giang Siêu ở giữa.
Tên cầm đầu ở đối diện là một người đàn ông trung niên, hẳn ta lạnh lùng nhìn Giang Siêu, ánh mắt hiện lên vẻ trào phúng.
"Thảo nào người ta bảo Giang Siêu Giang công gia trí tuệ hơn người, năng lực xuất chúng.
Nhanh thế đã phát hiện ra bẫy mà bọn họ bố trí, tiếc thật đấy. Nhưng cũng không sao, dù những cái bẫy này chưa phát huy được tác dụng, bọn ta vẫn có thể đối phó các ngươi.
Đừng quên, các ngươi chỉ có bảy người, còn bọn ta có trăm người."
"Vả lại những người bên chúng ta toàn là những người được đại soái lựa chọn kỹ lưỡng, ai nấy đều là lục lâm cao. thủ. Muốn giết Giang Siêu ngươi thì vẫn làm được."
Nói đến đây, gần trăm người xông về phía Giang Siêu.
Nhìn thấy gần trăm người ở xung quanh, Giang Siêu nhíu mày, có vẻ những người này đều là những kẻ lão luyện, thực lực của mỗi người đều ở cấp Ám Kình rồi.
Xem ra, để bắt được Đông Ly Thải, quân địch đã hao hết †âm tư rồi.
Bên mình trừ mình ra, tuy còn có bốn hộ vệ quân Con Cháu, cộng thêm Tống Tiểu Nhã.
Nhưng đối mặt với trăm người ở đối diện thì hoàn toàn không có phần thăng.
Thậm chí con đường phía trước chưa chắc đã xông qua được. Làm không cẩn thận sẽ rơi vào bước đường cùng.