Nếu Giang Siêu chuẩn bị phá vòng vây, toàn bộ sự chú ý sẽ dồn lên người hän, áp lực tăng gấp chục lần, căn bản không thể để hắn nhẹ nhàng xông qua cạm bấy trước mặt.
"Tiểu Nhã, muội dẫn bọn họ phá vòng vây đến huyện thành Ninh Khánh lấy quân tiếp viện, ta đưa Thải Nhi đi..."
Giang Siêu không hề do dự, lập tức cưỡi ngựa đến trước mặt Đông Ly Thải, ôm nàng từ trên ngựa sang ngựa mình.
Sau đó, hắn thúc vào bụng ngựa rồi xông về phía sườn núi.
Liều mạng với những người này căn bản không có tí phần thẳng nào, cho dù có chiến mã, phỏng chừng cũng không phá được vòng vây.
Cạm bẫy đăng trước căn bản rất khó qua, bản thân hẳn thì không sợ chiến kiểu lấy ít địch nhiều như này, nếu hắn mà muốn đi thì không ai ngăn được hẳn.
Nhưng những hộ vệ của hắn và Tống Tiểu Nhã, Đông Ly Thải e sẽ gặp nguy hiểm.
Nếu đối phương đã nhận ra hẳn, tất nhiên mục tiêu sẽ không chỉ là Đông Ly Thải nữa.
Chỉ cần bọn họ dụ những người này đi, thì vẫn có thể tạo cơ hội cho Tống Tiểu Nhã và các hộ vệ.
Chỉ cần mình cầm cự được đến khi quân tiếp viện tới, thì sẽ an toàn.
Đông Ly Thải bị trận thế này làm cho hoảng sợ, trong khoảnh khắc nàng được Giang Siêu ôm qua, nàng ôm chặt Giang Siêu theo bản năng.
Thấy Giang Siêu xông qua một bên, Tống Tiểu Nhã sốt ruột lảm, nàng ta định đuổi theo giúp, nhưng cuối cùng nàng ta dừng lại.
Tuy nàng ta lo cho an toàn của Giang Siêu, nhưng giờ không phải lúc làm việc theo cảm tính.
Việc mà nàng ta có thể làm lúc này chính là mau chóng phá vòng vây, đi tìm viện binh.
Như thế mới không uổng công Giang Siêu dụ địch đi.
Nhân lúc quân địch thảng thốt nhìn Giang Siêu, rồi phẫn nộ đuổi theo Giang Siêu, Tống Tiểu Nhã thúc vào bụng ngựa, nói với những hộ vệ xung quanh:
"Đi... theo ta giết ra ngoài."
Theo tiếng hô của nàng ta, các hộ vệ lập tức thúc vào bụng ngựa phóng về phía trước.
Trước mặt còn có gần ba mươi tên địch chặn đường.
Mặc dù Giang Siêu đã chạy, nhưng bọn họ cũng không. muốn cho đám Tống Tiểu Nhã về tìm viện binh. Những người này muốn ngăn mấy người Tống Tiểu Nhã.
Nháy mắt, Tống Tiểu Nhã lại đánh tiếp với quân địch trước mặt.
Bốn tên cao thủ trong đó lao về phía Tống Tiểu Nhã. Bọn họ cùng ra tay, nhất thời khiến cho Tống Tiểu Nhã có hơi không ứng phó được.
Một kẻ trong số đó đánh một chưởng với Tống Tiểu Nhã, người này bị nội kình mạnh mẽ của Tống Tiểu Nhã đánh bay ra ngoài.
Nhưng hẳn ta cũng tạo ra cơ hội đánh lén tốt nhất cho đồng bọn của mình, mắt thấy Tống Tiểu Nhã sắp bị ba kẻ khác chém trúng.
Đột nhiên, Tống Tiểu Nhã rút súng ra bản liền ba phát vào ba tên địch trước mặt.
Ba kẻ vừa lao đến trước mặt Tống Tiểu Nhã lập tức bị bản chết ngay tại chỗ.
Tống Tiểu Nhã lợi dụng khoảng trống này, thúc ngựa xông đến cạm bẫy phía trước.
Bởi vì do có quá nhiều bẫy, nên nàng †a cũng không cho ngựa xông lung tung.
Nàng ta điều khiển ngựa cẩn thận đi về phía trước, mà làm như vậy đã cho kẻ địch phía sau cơ hội.
Lại có mấy người nữa xông đến chỗ Tống Tiểu Nhã, rõ ràng là mặc dù bọn họ kinh hãi trước vũ khí sắc bén trên tay Tống Tiểu Nhã, nhưng bọn họ cũng biết nếu thả mấy người Tống Tiểu Nhã đi, thì e là họ thảm rồi.
Nhìn mấy người lao tới, Tống Tiểu Nhã lại bản liên tiếp ba phát vào mấy người.
Ba người bị bắn chết ngay tại chỗ, người còn lại xông về phía nàng ta.
Tống Tiểu Nhã không kịp thay đạn, đành phải giơ tay kia lên cầm đao phản kích.
Nhưng quân địch thật sự quá đông, nàng ta hơi đuối rồi.