Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Thấy Đông Ly Thải chậm rãi biến mất khỏi tầm mắt của mình, mắt Giang Siêu sáng lên.

Hắn nằm thật chặt thanh đao trên tay, sát ý trong mắt cũng lên đến cực điểm.

“Giang Siêu ở đây, ngươi muốn giết ta, đến đây đi...”

Giang Siêu hét lớn với những quân địch đang đến gần ở xung quanh.

Giọng nói của hắn đầy sự bá đạo và sát ý, khí thế trên người cũng lên đến đỉnh điểm.

Nhìn thấy những người đang chạy sang bên này, thân hình của Giang Siêu ẩn vào bóng tối trong nháy mắt.

Một bên khác, những cao thủ lục lâm đến từ Đại Danh phủ cũng đã tập trung ở vị trí của Giang Siêu, bọn họ ngay lập tức vui mừng khôn xiết. Bọn họ không nghĩ đến Giang Siêu lại dám táo bạo hò hét như vậy.

Ở bên trong cánh rừng này, Giang Siêu gần như đã bị bọn họ bao vây nên không thể nào chạy trốn được.


Đông Ly Thải đang chạy xuống núi nghe được tiếng hét của Giang Siêu mà nước mắt trào ra che kín mắt.

Nàng biết Giang Siêu vì muốn tạo cơ hội cho nàng nên mới thu hút quân địch như vậy.

Dù nàng rất lo lắng cho sự an toàn của Giang Siêu nhưng nàng biết nếu bây giờ nàng quay lại sẽ chỉ làm Giang Siêu bị bó buộc mà thôi.

Điều nàng cần làm bây giờ là đi ra ngoài hội hợp với Tống Tiểu Nhã rồi quay lại giúp Giang Siêu.

Tốc độ của nàng càng nhanh hơn, rất nhanh sau đó, nàng đã thấy đồng băng. Đúng lúc ất, nàng mơ hồ thấy được ánh lửa cách đó không xa.

Nàng biết Tống Tiểu Nhã đang mang viện binh đến rồi.

Đông Ly Thải càng đi nhanh hơn nữa, chạy vội về phía chân núi. Ở sau lưng, những người cầm đuốc kia trực tiếp vây xung quanh chỗ Giang Siêu đang đứng.

Một đám cao thủ lục lâm của Đại Danh phủ còn lại khoảng hơn tám mươi người, bọn họ rất nhanh thì đã tìm được vị trí của Giang Siêu.

Khi thấy thi thể của chín người bạn, người đàn ông trung niên cầm đầu vừa kinh ngạc vừa không thể tib, sau đó là sự phẫn nộ gay gắt.

“Tìm cho ta, tên này ở ngay đây thôi, mọi người cẩn thận... Đừng đi xa nhau quá...”

Người trung niên nói với hơn ba mươi người xung quanh.

Còn lại khoảng năm mươi người đang di chuyển về hướng này. Chờ đến đi bọn họ đều tập hợp lại ở đây, dù Giang Siêu có mọc cánh cũng khó mà bay được.

Ba mươi mấy người lấy hiện trường làm trung tâm, phân ra tìm bốn phía, thậm chí ngay cả trên cây cũng không bỏ qua.


Đúng lúc ấy, bên phía sườn phải, một đợt âm thanh vang lên, tiếp sau đó là liên tiếp ba tiếng kêu thảm thiết. Mọi người đều nhìn về phía bên phải.

Dưới ánh đuốc, bọn họ mơ hồ thấy được một bóng người lóe lên trong chớp mắt rồi lại biến mất trong bóng tối.

Ba tên cao thủ lục lâm ở ngoài cùng ôm lấy cổ, hoảng sợ há miệng muốn nói gì.

Nhưng bọn họ còn chưa kịp nói, miệng đã trào máu tươi, ba người ngã thẳng xuống, trong mắt đầy sự không cam lòng. Truyện Khoa Huyễn

Thấy cảnh này, những người xung quanh đều căng thẳng lên vì thấy ngạc nhiên và sợ hãi.

Bọn họ không thể tin được. đây là sự thật.

Mọi người tập trung lại mà vẫn để Giang Siêu có thể thành công đánh lén, giết một lúc ba người.

Những người truy đuổi ở xung quanh căng thẳng đến mức tụ lại một chỗ với nhau.

Tất cả mọi người đều quan sát bốn phía, sợ sẽ bỏ lỡ một chỉ tiết gì. Vì chỉ cần bọn họ lơ là một chút thôi thì có thể sẽ bị giết ngay.


Giang Siêu cứ như linh hồn trong bóng tối, xuất quỷ nhập thần, biến mất xunh quanh bọn họ.

Nếu như không để ý, tất cả mọi người có thể chết ngay tại chỗ.

Hơn ba mươi tên cao thủ lục lâm, vậy mà không dám đi tìm xung quanh.

Bọn họ đang đợi bạn bè ở phía xa chạy đến.

Chờ khi nhiều người rồi lại tiến hành vây bắt.

Giữa không khí căng thẳng ấy, có người va phải người bên cạnh.

Dưới sự hoảng sợ, bọn họ cung đao bổ vào nhau. Keng...Đùng...

Tiếng đao chạm vào nhau làm bọn họ nhận ra đó là bạn mình, vẻ mặt cũng thả lỏng hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận