Giang Siêu thấy vậy, chuyển đao qua, không giết người này nữa.
Đao mang đánh về phía hai mươi mấy người bên kia, chỗ đao mang đi qua, trường đao của mấy người bay mất.
Hắn xông lên, cắt cổ ba người, nhấc chân đạp bay thi thể ra ngoài, lại lân nữa xông về phía người trung niên.
Có điều, lúc này người trung niên đã được đồng đội nâng đỡ, nhanh chóng bỏ chạy về phía trước, thậm chí còn không kịp băng bó vết thương, máu chảy đầy đất.
Mắt thấy người trung niên kia sắp trốn mất, Giang Siêu móc súng ngắn trên người ra, bắn một phát về phía ông ta.
Đoàng...
Một tiếng súng vang lên, viên đạn lập tức xuyên qua gáy người trung niên, cơ thể đang xông lên trước của ông ta lảo đảo.
Ông ta quay đầu lại, khó tin nhìn Giang Siêu, cơ thể chậm rãi ngã xuống.
Mấy người còn lại đều sợ hãi nhìn Giang Siêu, ánh mắt tràn đầy vẻ không tin được.
Bọn họ không thể nào ngờ trong tay hắn còn có binh khí có uy lực mạnh thế.
Nếu trước đó Giang Siêu dùng cái này, bất kể bọn họ có xông lên bao nhiêu thì cũng chỉ là bia ngắm sống thôi.
Nhưng bọn họ cũng không biết, ban nấy Giang Siêu mang theo Đông Ly Thải nên không tiện nổ súng.
Hơn nữa, đạn súng ngắn rất quý, hắn không muốn lãng phí vào mấy con dê đáng phải chết này.
Nếu người trung niên kia không chạy trốn, Giang Siêu thích cảm giác cầm đao hơn.
So với dùng súng, chiến đấu bằng đao sung sướng hơn.
Mấy người còn lại đều sợ hãi, Giang Siêu lạnh lùng nhìn họ, thờ ơ nói: “Nếu không muốn chết thì ngoan ngoãn rồi xuống, nếu không... giết...”
Giang Siêu vừa nói xong, khoảng năm mươi người còn lại đều lộ ra vẻ kinh hoàng, ai cũng do dự, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong.
Súng ngắn trong tay Giang Siêu cho họ biết, mình có chạy xa hơn nữa thì cũng sẽ bị thứ trong tay hắn giết chết.
Nếu như không chạy, chỉ sợ cũng là một con đường chết.
Có mấy người ôm lòng cầu may, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, cũng có người nghĩ sẽ may mắn thoát được, lấy hết can đảm chạy đi.
Nhìn mấy người chạy trốn, Giang Siêu nâng súng lên, bắn mấy phát, khiến bọn họ lập tức ngã xuống, máu tươi chảy ra từ gáy.
Những người còn lại thấy cảnh này thì đều sợ hãi, không dám chạy trốn nữa, đều ngồi xổm xuống, dùng hai tay ôm đầu.
Đúng lúc này, sau lưng truyền tới tiếng vó ngựa đồn dập, cùng với tiếng gọi của Đông Ly Thải và Tống Tiểu Nhã.
“Giang đị ca, công tử, ngươi ở đâu...”
Theo tiếng gọi, ánh lửa nhanh chóng di chuyển đến gần.
Trại trưởng quân Con Cháu ở huyện An Khánh nhìn thấy Giang Siêu như sát thần đứng ở đó và khoảng năm mươi tên cao thủ lục lâm đang ngồi xổm thì ngạc nhiên nhìn Giang Siêu.
Khi nhìn những cao thủ lục lâm kia, trong mắt hắn ta tràn đầy khiếp sợ.
Hắn ta không thể nào ngờ được, không cần họ trợ giúp, một mình Giang Siêu đã bắt được kẻ địch rồi.
Trong lúc hắn ta đang ngạc nhiên, hai người phía sau nhảy xuống khỏi ngựa, chạy nhanh về phía Giang Siêu. Khi chạy đến trước mặt hắn, hai người không để ý sau lưng còn có ngàn một ngàn quân Con Cháu, cùng nhau nhào vào lòng hắn.
“Giang đại ca, công tử... Hu hu...”
Hai cô gái không hẹn mà cùng khóc, hai mắt sưng đỏ cả, vô cùng lo lắng.