Dầu hỏa rất dễ cháy, vốn dĩ được dùng để làm cây đuốc. Giang Siêu mua dầu hỏa là để làm thuốc nổ đối phó bọn cướp.
Nhờ có trưởng thôn và A Sinh giúp đỡ nên tốc độ nhanh không ít.
Cuối cùng, hắn còn mua khá nhiều lương thực, nhân tiện đổi phần lớn bạc thành tiền đồng. Lúc hắn về đến nhà, trời đã gần trưa.
Tô Miên Miên nấu đồ ăn xong rồi. Trước khi ra ngoài, Giang Siêu đã dặn Tô Miên Miên là nấu cơm chờ mình.
Thấy Giang Siêu lại kéo một xe đồ vật trở về, Tô Miên Miên rất ngạc nhiên, nhưng lại ngoan ngoãn không hỏi nhiều.
Về chuyện có hai người chết trước cửa nhà, Giang Siêu không dám để cho Tô Miên Miên biết, vì sợ nàng sẽ bị dọa.
Giang Siêu mời trưởng thôn và A Sinh ở lại ăn cơm. Thấy hẳn lấy rượu ra, trưởng thôn không nén được nuốt nước bọt.
Thời buổi này ăn cơm cũng là cả một vấn đề, việc uống rượu lại càng trở nên xa xỉ hơn.
Dù nhà trưởng thôn có hơi khá giả thì một năm cũng chỉ có dịp tết mới được uống rượu.
“Trưởng thôn, làm phiền ông tuyển ra một đội bảo vệ thôn. Chỉ cần là người tự nguyện tham gia, thì sẽ được năm đồng một ngày. Hơn nữa, ta còn tuyển người khai thác đá và thợ lò nung, một ngày hai đồng. Ông nói với bọn họ, người nào cũng được bao hai bữa cơm sáng trưa.”
Giang Siêu bưng rượu kính hướng thôn trưởng, mỉm cười nói.
Muốn đối phó bọn cướp, ngoại trừ chế tạo thuốc nổ ra thì hắn còn cần thôn dân giúp đỡ, rốt cuộc hắn chỉ có một mình, không thể đấu lại gần hai trăm tên cướp, huống chỉ thân thể hiện giờ thật sự là vô dụng.
Đương nhiên, ngoài đối phó bọn cướp ra, còn phải lên lịch chuyện nung gạch nung ngói.
May mà Tô Đại Toàn dẫn theo vị tứ đương gia kia tới tặng đầu người, nên hắn mới có tiền làm việc muốn làm.
Nếu không dựa vào một mình Giang Siêu, thì không biết phải nung gạch nung ngói tới ngày tháng năm nào.
Còn có cả hoa dại, đá vôi và cát thạch anh trên núi cũng có thể khai thác.
Chứ đợi hết mùa hoa dại thì sẽ bỏ lỡ chuyện làm nước hoa. Thời gian không chờ đợi ail
Trong thôn hơn ba trăm người, chỉ có một phần mười là thanh niên khỏe mạnh, các thanh niên khỏe mạnh khác đều đi tòng quân, chín phần mười còn lại là trung niên và già trẻ, ai cũng có thể dùng được.
Trưởng thôn Tô Nhị Minh cẩn thận bưng bát lên, trên mặt mang theo ý cười.
“Yên tâm đi, chỉ cần thật sự đưa tiền thì bọn họ đều sẽ tới, có khi không thèm đào rau dại nữa đấy chứ”
Có tiền là có thể đi mua gạo, cần gì đào rau dại đỡ đói nữa.
Lại thêm chuyện được tham gia diệt cướp.
Cả thôn bị bọn cướp làm hại lâu lắm rồi, quan phủ lại không làm nên trò trống gì, cuối cùng cuộc sống của bọn họ càng ngày càng khổ. truyện đam mỹ
Bị áp bức lâu ngày, đương nhiên sẽ có phản kháng!
A Sinh ngồi bên cạnh mặt mày đầy vẻ mong chờ nhìn về phía Giang Siêu, nói: “Giang đại ca, đệ có thể tham gia đội bảo vệ thôn hay không? Đại ca yên tâm, đệ không sợ đối phó bọn cướp!”
Giang Siêu võ nhẹ vai A Sinh, gật gật đầu: “Ừ, tính thêm đệ nữa:
A Sinh mười lăm tuổi trông hơi gầy yếu, vóc dáng không cao, nhưng lại có lòng dũng cảm cho Giang Siêu thưởng thức.
Tên cướp nào không tàn nhân, giết người không chớp mắt? Các thôn xung quanh không biết bị bọn họ tra tấn đến mức nào nữa. Phần lớn thôn dân cứ nghe tới bọn cướp là thay đổi vẻ mặt.
Có điều, A Sinh cũng có lý do mới tham gia đội bảo vệ thôn.
Ba năm trước, người mẫu thân có chút xinh đẹp của cậu bị bọn cướp coi trọng đoạt đi.
Phụ thân cậu liều mạng phản kháng, lại chết trong tay bọn cướp. Bây giờ trong nhà chỉ còn lại người bà bệnh hoạn hơn sáu mươi tuổi và muội muội sáu tuổi.
Từ khi ấy, cả nhà bọn họ đều dựa vào một mình A Sinh mười hai tuổi nuôi sống.
Lần này trưởng thôn tìm A Sinh làm việc, xem như là một loại giúp đỡ.
A Sinh muốn tham gia đội bảo vệ thôn, ngoại trừ vì báo thù cho phụ mẫu, nhiều hơn nữa là vì tiền công năm đồng một ngày kia.
Nãi nãi cần tiền khám bệnh, muội muội cần tiền để sống.
Sau khi ăn xong, trưởng thôn dẫn A Sinh đi thuê người cho. Giang Siêu.
Còn Giang Siêu thì vội vàng làm việc của mình. Hẳn nghiền nát than củi, xong rồi nghiền nát tiêu thạch lưu huỳnh, cuối cùng trộn đều ba thứ theo tỷ lệ vừa phải.
Hắn từng làm đặc công, muốn làm ra thuốc nổ loại đơn giản là chuyện dễ như trở bàn tay.
Chỉ trong một giờ, hẳn đã biến gần hết các thứ mua về thành thuốc nổ.
Kế tiếp là gói thuốc nổ lại, rồi dùng giấy Tuyên Thành làm kíp nổ.
Lúc trưởng thôn dẫn nhóm người đầu tiên đến, hẳn đã làm được hơn hai mươi gói thuốc nổ loại nhỏ.
Phối hợp với mấy thùng dầu hỏa mà hẳn mua về, chỉ cần sử dụng đúng cách là có thể giết hết bọn cướp trên núi Mạo. Nhân, quan trọng là những tên cướp kia có tụ tập lại một chỗ hay không thôi.
Giang Siêu dừng công việc trong tay, nhìn hơn năm mươi người trước mặt, trong mắt lộ ra vẻ khác thường.
Gần như tất cả thanh niên khỏe mạnh trong thôn đều đến. Ba mươi hai người muốn gia nhập đội bảo vệ thôn.
Tiền công năm đồng rất có lực hấp dẫn. Dù là nói đi đối phó bọn cướp thì những người này cũng không có bị dọa.
Đương nhiên cũng có công lao của trưởng thôn. Chuyện thôn Giang Hà bị giết sạch vào nửa năm trước làm cho trưởng thôn thấy được mối nguy hiểm của thôn.
Chỉ cần trưởng thôn nói nhiều thêm về mức độ nghiêm trọng của chuyện, thì những thôn dân này sẽ cảm thấy bất an, tất nhiên là sẽ hăng hái phản kháng.
Lại thêm có nhiều người trong thôn đã chết trong tay bọn CƯỚớp.
Giang Siêu giết tứ đương gia núi Mạo Nhân chỉ là một ngòi nổ, làm cho thôn dân nhìn thấy hy vọng phản kháng bọn cướp.
Thay vì ngồi chờ cả thôn bị giết, bọn họ liều chết đánh một trận còn hơn.
Huống chỉ còn có được tiền công. Giang Siêu vừa mới đặt cái bàn xuống, bày ra bút mực, thì trong đám người có người lớn tiếng hỏi: “Giang Siêu, ngươi nói trả tiền công là thật hay giả vậy?”
“Đương nhiên là thật sự!” Giang Siêu cười nói với thôn dân.
“Mọi người tới đăng kí là được lãnh tiền công. Chờ lãnh tiền công xong, ta sẽ nói cho mọi người biết cần phải làm gì. Từ giờ trở đi, mọi người có thể đến chỗ ta lãnh tiền công mỗi ngày một lần”
Muốn đề cao tính tích cực của những người này, đương. nhiên là phải cho bọn họ lợi ích thực sự.
Giang Siêu sẽ không làm ra loại chuyện chỉ biết hứa suông, bởi vì như vậy sẽ không cổ vũ được tính tích cực của mọi người.
Nghe vậy, có người thử đi tới trước mặt Giang Siêu báo tên của mình.
Giang Siêu ghi lại tên đối phương, rồi rất sảng khoái cho đối phương năm đồng tiền, bảo đối phương ấn dấu tay.
Nhìn đồng tiền trong tay, người báo danh đầu tiên có cảm giác như đang nằm mơ.
Tuy rằng năm đồng tiền không nhiều lắm, nhưng nó có thể mua được nửa đấu mì, hơn nửa đấu gạo, đủ người trong nhà ăn được mấy ngày.
Một ngày là có thể kiếm được nhiều như vậy, làm thêm vài ngày là có thể làm cho gia đình cả tháng không cần lo ăn lo uống, mấy ai nhịn được loại hấp dẫn này cơ chứ.
“Ta cũng đăng kí!” “Ta nữal”
Những thanh niên khỏe mạnh kia chợt chạy tới, đám người già trẻ nhỏ còn lại bị chèn sang một bên.
Giang Siêu ghi tên từng người một, sau đó phát năm đồng tiền.
Chờ đến khi ghi tên hết ba mươi hai người thanh niên khỏe mạnh, đám người già trẻ nhỏ còn lại đều nhìn Giang Siêu với vẻ thấp thỏm.
“Giang Siêu, ngươi thấy ta có thể làm được cái gì?” Một ông cụ sáu mươi tuổi, cả người hơi còng xuống hỏi Giang Siêu.
“Còn đệ nữa, Giang Siêu ca ca, ca ca thấy đệ có thể làm gì? Chuyện gì đệ cũng làm được hết, chỉ cần cho cơm ăn là được.”