Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Sau khi chủ quan huyện An Khánh sắp xếp chỗ ở cho nhóm Giang Siêu, năm người phụ nữ cộng thêm Đông Ly Thải và Tống Tiểu Nhã luôn canh giữ bên cạnh hắn, nói thế nào cũng không chịu đi.

Chủ quan huyện thành An Khánh thấy vậy, chỉ có thể bất đắc dĩ dọn thêm cho họ một cái giường.

Những người khác thấy Giang Siêu được nhiều phụ nữ vây quanh đều đều hâm mộ.

Được nhiều kiều thê quan tâm, chắc chắn rất hạnh phúc.

Qua một đêm, Giang Siêu chuẩn bị rời khỏi huyện An Khánh, quay về thôn Kháo Sơn.

Chủ quan huyện thành An Khánh và trại trưởng quân Con Cháu ở đây đã thẩm vấn đám lục lâm kia cả đêm.

Từ miệng đám lục lâm đó, bọn họ biết được một tin tức chấn động.

Bọn họ là người của Trịnh Thế Dân, mục đích là bắt những nhân tài của Giang Siêu, ví dụ như Đông Ly Thải nghiên cứu nông nghiệp, Giang Vân nghiên cứu hóa học, Mộ Dung Minh Hiên nghiên cứu vật lý, thậm chí là một vài nghiên cứu viên bên dưới nữa.


Bọn họ đều biết tâm quan trọng của nhân tài, nên trắm phương ngàn kế muốn bắt được người của Giang Siêu.

Có điều, các nhân tài dưới trướng Giang Siêu đều đang ở thôn Kháo Sơn, không hề ra ngoài, trong thôn lại không cho phép người lạ tiến vào.

Vì vậy, bọn họ không tìm được cơ hội nào cả.

Trái lại, Đông Ly Thải thường xuyên ra vào khắp nơi, cho bọn họ cơ hội.

Lần này bọn họ phục kích muốn bắt Đông Ly Thải, không ngờ sẽ đụng phải Giang Siêu.

Giang Siêu nghe thuộc hạ báo cáo, trong mắt lóe sáng, sát ý lên tới cực điểm.

Hắn vốn không muốn tùy tiện ra tay với các thế lực xung quanh, dù sao thì ai cũng khiêm tốn không muốn để người khác biết việc mình đang làm, tự mình phát triển.

Nếu Doanh Châu phủ không cần một thế lực ở ven biển thì hắn cũng không định ra tay, hắn còn không muốn để ý đến Trịnh Thế Dân nữa.

Hắn không ngờ tên này lại dám nhắm vào mình.

Cả người hắn tỏa ra khí tức lạnh lẽo.

Đã đến lúc phải chỉnh Trịnh Thế Dân rồi.

Việc đầu tiên Giang Siêu làm sau khi về thôn kháo Sơn chính là chuẩn bị cướp Đại Danh phủ của Trịnh Thế Dân, xóa sổ hắn ta.

Dù sao thì cũng đến lúc hắn ta đi đoàn tụ với Trịnh An và Trịnh Thế Kinh rồi, muốn trách thì phải trách kẻ này đã chọc vào hắn.

Sau khi về thôn Kháo Sơn, Giang Siêu đích thân đến nhà của bốn hộ vệ đã hy sinh về kéo chân kẻ địch cho hắn ở căn cứ nông nghiệp.


Bốn hộ vệ đó hy sinh vì hắn, hắn đâu thể nào mặc kệ được.

Người nhà họ, Giang Siêu sẽ chăm sóc.

Thấy Giang Siêu đến, người bốn nhà đều cảm động rơi nước mắt, nhưng cũng tràn đầy bi thương.

Nhìn họ đau khổ, Giang Siêu càng thêm kiên định đi diệt Trịnh Thế Dân.

Khi hắn về nhà, có hộ vệ báo, Mộ Dung Cung mang một người từ kinh đô chạy đến đây.

Hắn nhíu mày, trong mắt có chút ngạc nhiên.

Sau khi giết hoàng đế, hắn đã thành kẻ thù của Đại Triệu, có lẽ tân hoàng hiện tại chỉ hận không thể băm thây hắn ra vạn đoạn thôi.

Bây giờ lại phái người tới, là có ý gì chứ? Có điều, suy nghĩ lại, Giang Siêu đã biết là ý gì.

Bây giờ kinh đô đang bị tộc Nữ Chân vây khốn, việc thành bị phá chỉ là vấn đề thời gian thôi, có lẽ đối phương muốn hắn giúp đỡ.

Giang Siêu không có bất kì hảo cảm nào với hoàng thất Đại Triệu cả.


Dù là cựu hoàng Tống Triết hay tân hoàng Tống Cấu thì cũng đều là kẻ ngu ngốc, không đáng để hắn phò trợ.

Huống hồ, sau khi đến thế giới này, Giang Siêu cũng không hề nghĩ tới việc phò trợ hoàng đế.

Hắn muốn thay đổi thế giới, thay đổi cả chế độ phong kiến này.

Hoàng quyền!

Đã đến lục bị diệt trừ rồi!

Tuy nhiên, nếu đối phương tới, hắn cũng muốn xem rốt cuộc bên kia muốn làm gì.

Mộ Dung Cung mang một người trung niên đi vào phòng tiếp khách trong nhà Giang Siêu.

Khi nhìn người đó, khóe miệng Giang Siêu mang nụ cười nghiền ngẫm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận