Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Thuộc địa của Viên Triệu quân, từ sau khi thành Dương Phong vỡ thì đa số nhân dân ở trong thành đều trốn ra, bọn họ chạy trốn về phía Ninh Châu phủ, bây giờ nếu nói nơi an toàn nhất cả Đại Triệu thì phải kể đến Ninh Châu phủ rồi.

Hoặc là bây giờ cả thiên hạ đều biết sự lợi lại quân Con Cháu của Ninh Châu phủ, mà sự không gì sánh được của người Nữ Chân khiến người ở thiên hạ đều cảm thấy có thể đối kháng với nhau chỉ có quân Con Cháu của Ninh Châu phủ thôi.

Mọi người chạy trốn đến đâu cuối cùng cũng chỉ bị người Nữ Chân đuổi theo, bị những người Nữ Chân đó ngược đãi giống như súc sinh.

Ninh Châu phủ là hy vọng duy nhất của tất cả mọi người.

Trong bể khổ của người sống sót, khó quên vương sư lại một năm.

Bất kế thời đại nào, người khổ nhất trong chiến tranh vĩnh viễn là nhân dân.

Trong đám người chạy nạn có một đôi vợ chồng dẫn theo đứa con gái bốn năm tuổi của mình chạy về phía trước, người đàn ông cõng theo con gái, tay nắm lấy vợ, xung quanh đều là nhân dân đang chạy nạn.


Mọi người đều sợ bị bỏ lại phía sau, khuôn mặt của bé gái ở trên lưng người đàn ông vô cùng sợ hãi và bất an, trong giọng nói non nớt của cô bé có chút sợ hãi hỏi cha mẹ ở bên cạnh: "Cha, mẹ, chúng ta đi đâu vậy, khi nào chúng ta mới về nhà..."

Giọng nói của cô bé nghe có vẻ non nớt vui tai, nhưng lại lộ ra có chút khiến người khác đau lòng.

Hai người nghe xong thì mặt cũng lộ ra sự bi thương, người đàn ông đưa một cái tay đưa về sau an ủi con gái: "Con à, chúng ta không còn nhà nữa, bây giờ nơi chúng ta đến nơi có nhà... Có lẽ nơi đó sẽ thành nhà mới của chúng tai"

Trong mắt người đàn ông lộ ra sự hy vọng nhưng cũng tràn đầy sự mơ hồ. Tuy nhiên bọn họ cũng biết Ninh Châu phủ có thể là nơi an toàn nhất rồi.

Như trong sự tàn sát bừa bãi của Nữ Chân thì nào có nơi an toàn. Quân Con Cháu cũng không biết có thể chống cự lại quân Nữ Chân không.

Hơn nữa, vị Giang công gia ở Ninh Châu phủ đó cũng không biết có thu giữ những dân tị nạn bọn họ không.

Dù sao, bọn họ cũng không phải là người của Ninh Châu phủ.

"Cha, mẹ nơi đó thật sự là nhà mới của chúng ta sao? Nhưng Hoan Nhi muốn về nhà mình, muốn cùng với bà nội, ông nội sống cùng nhau..."

Trong mắt cô bé tràn đầy sự không nỡ, trong mắt lấp lánh lệ.

Hai người nghe thấy trong mắt thoáng chốc đâm lệ, bà nội ông nội mà con gái nói chính là cha mẹ của bọn họ.

Nhưng khi thành vỡ thì cha mẹ đã chết dưới tiễn của loạn quân.


Nếu như không phải bọn họ trốn nhanh thì e là cả cửa thành cũng không trốn ra được.

Không chừng lúc này đã chết dưới tay Nữ Chân rồi.

Bao gồm cả bọn họ, xung quanh còn có gần mười nghìn dân chạy nạn, gần như không có ai không bị thương.

Không phải là do người Nữ Chân làm bị thương thì là những quân Đại Triệu đầu hàng người Nữ Chân làm bị thương.

Hoặc có lẽ là bản thân không cẩn thận đụng trúng nhưng vết thương trên người lại vĩnh viễn không bằng vết thương ở trong lòng cùng với sự căm thù với người Nữ Chân.

"Con à... Bà nội, ông nội đã đến một nơi rất xa rồi, vĩnh viễn cũng không trở về nữa.

Cuối cùng cũng có một ngày con sẽ đến gặp bọn họ, nhưng mà trước đó chúng ta phải sống thật tốt, con cũng phải sống thật tốt..."

Giọng nói của người đàn ông có chút nghẹn lại, nước mắt làm mờ đi đôi mắt nhưng bước chân của hắn ta không có chút ý dừng lại.


Bọn họ chỉ muốn sống, sống cho tốt nhưng chỉ sợ phía sau bất cứ lúc nào cũng sẽ xuất hiện binh lính của Nữ Chân đuổi theo, người Nữ Chân bây giờ còn đang ở trong thành tàn sát bừa bãi, bất cứ lúc nào cũng có thể phản ứng lại.

Sau đó qua đây truy sát, cướp bốc những người dân chạy nạn bọn họ.

Bởi vì trong mắt người Nữ Chân, bọn họ chỉ là dê hai chân, cũng có thể là súc sinh... là nô lệ.

Ngay khoảnh khắc người đàn ông nói ra câu này, đột nhiên phía sau vang lên tiếng kêu la hoảng hốt và sợ hãi.

“Người Nữ Chân đến rồi, mọi người mau trốn đi...”

Theo tiếng gọi này vang lên, đám người chạy nạn vốn dĩ còn có chút trật tự bỗng chốc loạn lên, tiếp đến là tiếng kêu thảm vang lên từ phía sau truyền đến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận