Có cung tên từ phía sau bay đến, những người trốn chậm hoặc là không trốn được cung tên thì trực tiếp bị đâm vào, trốn ở dưới đất kêu la thảm thiết.
Hai vợ chồng quay đầu lại nhìn phía chỉ thấy giữa khe hở những dòng người có những khói bụi mờ mờ bốc lên ở phía sau.
Hai người phản ứng lại nhanh chóng ôm chặt con gái ở trên lưng, bọn họ nhanh chóng chạy về phía trước nhưng con đường gập ghềnh khiến họ không thể chạy nhanh.
Người phụ nữ ở bên cạnh cũng vì vậy mà té ngã trong lúc nhất thời đau đến nỗi căn bản không đứng lên được, cung tên cũng ngay lúc này bay đến.
Người đàn ông cõng con gái bị dòng người đẩy đi không xa, vợ của bản thân cũng sắp biến mất khỏi dòng người.
“Vợ, nàng mau đứng dậy đi... nhanh... kẻ địch sắp đến rồi...”
Người đàn ông gấp gáp gọi người vợ ở trong đám đông lúc ẩn lúc hiện của mình.
“Mẹ...mẹ mau lên...”
Cô bé gọi từng tiếng, giọng nói đầy sợ hãi.
Người phụ nữ vùng vẫy muốn đứng dậy, đáng tiếc chân của nàng ta bị người khác đạp mấy cái, cơ thể cũng bị người ta đạp, sự đau đớn cực lớn khiến cho nàng ta không thể nào đứng lên.
Trong mắt của nàng ta đầy sự không cam lòng và đau khổ, còn đầy sự không nỡ, nàng ta hét lớn nói với chồng và con gái của mình: “Đương gia... mau dẫn Hoan Nhi đi... Mặc kệ ta... Hai người phải sống thật tốt, sống thật tốt đó.”
Tiếng thét thê lương của người phụ nữ bị nhấn chìm trong đám người, người đàn ông đã bị đẩy đến không nhìn thấy vợ nữa.
Nhìn thấy cảnh này, trong mắt người đàn ông đẫm lệ.
Nghe tiếng gọi thê lương của con gái ở bên tai, hắn ta cố gắng xông qua đó để cứu vợ.
Nhưng dòng người hỗn loạn khiến hắn ta không có cách nào xông về nữa.
Bản thân hắn cũng bị người ta đẩy lên nghiêng người chao đảo, xém chút nữa là bị đẩy ngã con gái ở trên lưng.
Lúc này, hắn ta từ khe giữa dòng người nhìn thấy người Nữ Chân ngày càng gần hơn. Trong lòng hắn ta tràn đầy phẫn nộ đồng thời ngửa mặt lên trời hét lớn.
“A....” Trong tiếng hét, hắn ta cắn răng chịu đựng mặc kệ cho nước mắt chảy tứ tung, hắn ta cõng con gái lên quay người đi về phía trước.
Sống... Đúng vậy, hắn ta phải sống, tuy hắn ta không nỡ vợ nhưng hắn ta không thể chế vì trên lưng vẫn còn con gái, đây là hy vọng của bọn họ.
Cho dù bản thân và vợ chết rồi cũng tuyệt đối phải để cho con gái sống.
Nhưng con gái mới năm tuổi sao có năng lực tự sinh sống được. Vì vậy, hắn ta không thể chết...
Trong lòng tràn đầy tự trách, cũng đầy sự phẫn nộ và đau khổ.
Cứ như vậy xông đến giữa, nhưng tiếng vó ngựa ở sau lưng ngày càng gần hơn, người Nữ Chân đã đến gần rồi.
Chỉ nhìn thấy người Nữ Chân xông đến, rút dao chém vào những dân chạy nạn đó, trong chớp mắt đã có vô số người bị chém chất.
“Cho mấy người chạy.... Giết.... Tiếng thét phẫn nộ từ trong miệng người
Nữ Chân đang cưỡi ngựa phát ra, theo đó còn có những trận cười điên cuồng.
"Ha ha... Đám dê hai chân các ngươi, không muốn chết thì ngoan ngoãn ở đó đừng động đậy cho ông đây..."
Theo sự tàn sát bừa bãi và rít gào của người Nữ Chân, những người dân chạy nạn đều bị dọa đến gân như nằm bò xuống đất, tất cả mọi người đều không dám phản kháng.
Nhưng trong lòng mọi người lại dâng lên sự tuyệt vọng, bị người Nữ Chân bắt thì không có gì khác với chết.
Trong mắt người Nữ Chân, bọn họ không phải là người!