Lính trinh sát truyền tin tức là phía trước có khoảng hai nghìn quân Nữ Chân, tất cả đều là ky binh.
Tuy rằng sức chiến đấu của ky binh rất mạnh, và tính cơ động cũng rất lớn, nhưng mà hắn vẫn muốn nhìn xem khi quân Con Cháu đánh với ky binh sẽ là một loại cảnh tượng nào.
Một nghìn người cưỡi chiến mã lao nhanh về phía trước.
Quân Con Cháu cũng có đội ky binh. Có hơn ba nghìn người trên một vạn người có được chiến mã.
Cộng thêm trước đó gom được hơn bốn trăm chiến mã, hiện giờ đã có gần bốn nghìn người được trang bị chiến mã.
Nếu có thể đoạt được thêm chiến mã từ người Nữ Chân thì chắc là đội ky binh quân Con Cháu sẽ được trang bị đầy đủ chiến mã.
Chiến mã lao nhanh lên trước, khoảng chừng mười lăm phút nữa là sẽ chạy tới chiến trường.
Bên kia, Tống Chân dẫn theo muội muội Tống Yên vừa đánh vừa lui.
Tống Chân cả người như tắm máu, Tống Yên cũng không kém bao nhiêu.
Tuy rằng hai huynh muội là thế tử và quận chúa của Nguyên vương, nhưng mà bọn họ không phải cái loại được nuông chiều từ bé, ai nấy cũng có giá trị vũ lực cao.
Có điều đây là lần đầu bọn họ gặp trận chiến thế này.
Nhưng vì có thể sống sót, không bị người Nữ Chân bắt làm tù binh, bọn họ chỉ có thể cố gắng đánh nhau với người Nữ Chân.
Lúc chạy ra ngoài, bên phe bọn họ có khoảng năm nghìn người, đến bây giờ chỉ còn lại mấy trăm người.
Đa số binh lính đều chết trận, một số ít thì sợ hãi bỏ chạy.
Bên phe người Nữ Chân còn khoảng hai nghìn người đang đuổi giết bọn họ.
Lúc này bọn họ đã bị buộc đến đường cùng.
Phía sau là con sông, đường sông rộng hơn mười mét, không thể bơi qua được, cũng không kịp bơi qua.
Phía trước là ky binh Nữ Chân vòng quanh bao vây bọn họ.
Một tên tướng lãnh người Nữ Chân nhìn bọn họ, trong mắt tràn đầy sát khí và vẻ phấn khích.
“Tống Chân, các ngươi đã bị bao vây, mau đầu hàng đi.
Yên tâm, ngươi chính là thế tử Nguyên vương, bọn ta sẽ không làm gì ngươi, chỉ mượn ngươi làm con tin để phụ thân ngươi đầu hàng thôi.” Tên tướng lãnh quát lên với Tống Chân.
Sau đó, gã nhìn về phía Tống Yên bên cạnh Tống Chân bằng ánh mắt dâm đãng.
Lúc này, tuy rằng Tống Yên cả người tắm máu, trên mặt tràn đầy vết máu, nhưng mà vẫn có thể thấy được vẻ đẹp hơn người của nàng.
Nghe vậy, trong mắt Tống Chân hiện lên vẻ giãy giụa.
Tuy rằng đầu hàng có thể giữ được mạng sống, nhưng mà hắn ta cũng biết một khi mình đầu hàng, kết quả cuối cùng sẽ là phụ vương không thể không vì hắn ta mà đầu hàng người Nữ Chân.
Có điều, khi thấy sát ý và vẻ dâm đãng trong mắt tên tướng lãnh, hắn ta liền biết mình sẽ không có kết cục tốt nếu đầu hàng, thậm chí là muội muội sẽ bị nhục nhã.
Hắn ta yêu thương muội muội từ nhỏ.
Dù có đôi khi muội muội kiêu căng không đáng tin cậy, thì hắn ta cũng không muốn muội muội bị nhục nhã.
Hắn ta nhanh chóng bỏ qua ý định đầu hàng.
Cho dù có chết thì hắn ta cũng phải bảo vệ muội muội.
“Muội muội, đợi lát nữa ca ca chặn lại bọn họ, muội nhân cơ hội nhảy sông chạy trốn, chỉ cần vượt qua con sông phía sau là muội sẽ an toàn, nhớ đừng quay đầu lại, biết chưa? Yên tâm, dù ca ca có rơi vào tay bọn họ thì cũng tốt hơn là muội rơi vào tay bọn họ. Chỉ cần bọn họ còn muốn cơ nghiệp của phụ vương thì sẽ không làm gì ca ca.”
Tống Chân nói với Tống Yên, trong mắt hiện lên vẻ kiên quyết.
Hắn ta nắm chặt chiến đao trong tay, ý chí chiến đấu dâng trào trong mắt.
“Không được... muội sẽ không bỏ ca ca lại, muốn đánh thì cùng nhau đánh... cùng lắm thì hai ta cùng chết.
Dù muội có thể chạy trốn thì người Nữ Chân cũng sẽ đánh đến Kinh Dương thành, khi ấy rồi muội cũng sẽ chết mà thôi.”
Tống Yên lắc đầu một cách kiên quyết, không hề có ý định bỏ chạy một mình.
Nghe vậy, trên mặt Tống Chân hiện lên vẻ buồn bực, nhưng mà trong lòng lại thấy cảm động.