Tướng lĩnh dưới trướng cũng hạ mệnh lệnh với quân đội.
Nhưng lúc này, tất cả quân Đại Triệu đều ngơ ngác.
Bọn họ đâu nghĩ đến việc Viên Triệu quân còn dám nghênh chiến.
Dù sao, trừ quân Đại Triệu bọn họ, ở phía sau còn có mười vạn đại quân Nữ Chân.
Dù có lấy tất cả quân đội của Viên Triệu ra, việc cứng rắn chống lại bọn họ ở vùng đồng bằng này cũng không khác gì đi tìm chết cả.
Tất cả mọi người không nghĩ đến việc Viên Triệu quân sẽ đến.
Hơn nữa, bên mình lại có được ý kiến ngu xuẩn của Lưu Thế Quang, cho người mình tự giết hại lẫn nhau.
Một đám quân Đại Triệu không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng có vài người hiểu được, hai ngàn người mặc quân phục của Viên Triệu bị truy sát trước đó là đồng bào của bọn họ.
Khi bọn họ nhận ra hành vi giết hại đồng bào của Lưu Thế Quang và các tướng lĩnh thì vô cùng tức giận.
Lúc này, khi đối mặt với Viên Triệu quân vừa xuất hiện, dù đối phương là thật hay giả, bọn họ cũng không muốn làm con cờ của Lưu Thế Quang nữa.
Hầu hết quân Đại Triệu đã mất đi ý chí chiến đấu, một khi không khí này truyền ra từ quân đội, kết quả cuối cùng là tỉnh thần chiến đấu thấp đến cực điểm.
Trừ ba ngàn quân hộ vệ của các tướng lĩnh vẫn còn hăng hái chiến đấu ra, quân Đại Triệu còn lại đều tinh thần sa sút, có người còn lùi về phía sau, thậm chí có người trực tiếp mặc kệ.
Bọn người Lưu Thế Quang thấy cảnh này thì rất kinh ngạc, đây thật sự là... vác đá đập vào chân mình.
Nếu biết trước quân Viên Triệu thật sẽ đến chặn đánh bọn họ, mọi người cũng đã không để cho thủ hạ giết hại lẫn nhau như vậy.
Bây giờ tốt rồi, vì ý kiến ngu xuẩn này trực tiếp làm lòng quân tan rã, giờ còn đánh đấm cái gì nữa.
Thấy tình hình không đúng, Lưu Thế Quang tức giận đến mức giơ chân, nhưng hắn ta vẫn tức điên lên mà quát binh sĩ dưới trướng với giọng phẫn nộ:
“Không cho phép rút lui, người nào rút lui... Giết không tha...”
Nhưng mặc kệ hắn ta gào thét đến thế nào, một đám quân Đại Triệu cũng đã thất vọng về Lưu Thế Quang từ lâu nên không ai nghe lời hắn ta nữa.
Đừng có nói đến việc lúc ấy Viên Triệu quân đã đến bên cạnh rồi.
Có Đại Triệu quân trực tiếp đầu hàng.
Có người đầu tiên đầu hàng thì sẽ có người thứ hai... Sau đó, một cơn thủy triều bao phủ toàn bộ quân Đại Triệu.
Cứ một người nối tiếp một người, Viên Triệu quân còn chưa đến, những người này đã ném vũ khí ngồi thẳng xuống rồi.
Lưu Thế Quang thấy cảnh này, biết đã không thể cứu vãn được nữa thì vội vàng sắp xếp vài trăm người hộ vệ dưới trướng quay đầu bỏ chạy về phía eo sông bên kia.
Nếu còn không trốn, chỉ sợ sẽ bị Viên Triệu quân bắt làm tù binh.
Một khi bị bắt, Lưu Thế Quang biết chắc chắn hắn ta sẽ bị Nguyên Vương làm thịt. Dù sao hắn ta cũng không muốn chết.
Thấy hắn ta chạy trốn, có rất nhiều tướng lĩnh dưới trướng thân thiết với hắn ta cũng chạy theo.
Nhưng cũng có một bộ phận tướng lĩnh đã quá thất vọng về Lưu Thế Quang lựa chọn ở lại.
Bọn họ thở dài, nhìn về phía Viên Triệu quân đang xông tới mà thấy thoải mái trong lòng.
Tống Chân thì ở phía sau quan sát tình hình chiến đấu ở bên này.
Khi thấy Viên Triệu quân của mình cứ như thế chẻ tre xông vào quân địch, còn chưa đánh đã có quân địch trực tiếp đầu hàng thì hắn ta trợn tròn mắt.
Thật sự đánh lại cũng chỉ có đám quân hộ vệ Đại Triệu của Lưu Thế Quang, bọn họ mới thật sự là tâm phúc của đám người Lưu Thế Quang.