Dù sao gần ba mươi nghìn tù binh cho dù có ghét cũng e là phải giết rất lâu.
Càng không cần nói những tù bình này cũng tuyệt đối không thể nào mặc bọn họ giết, nếu như vì chuyện này mà bất ngờ tạo phản có thể chuyện sẽ trở nên càng thêm khó xử lý.
Chỉ là nếu như không giết tù bình thì những người này thật sự không biết nên giải quyết như thế nào.
Ngay vào lúc hắn ta đang do dự thì Tống Yên ở bên cạnh nhìn anh trai của mình một cái, trong mắt lộ ra tâm tư, rất nhanh dường như nàng suy nghĩ được gì đó từ trên ngựa xuống.
Nàng đi đến trước mặt các tướng lĩnh, đỡ từng người một dậy, nàng mỉm cười nói với mấy người: "Nếu như mấy vị đã muốn làm quân tiên phong thì bổn quận chúa sẽ thành toàn các người..."
"Bổn công chúa ở đây nói thẳng, nếu như các người có thể phá bỏ được trận của quân Nữ Chân, vậy các ngươi cũng có thể tự mình rời đi, ta cũng tuyệt không ngăn cản..."
Mấy tướng lĩnh nghe thấy, trong mắt lộ ra sự phức tạp và bất lực.
Bọn họ biết Tống Yên chính là chuẩn bị kêu bọn họ làm bia đỡ đạn, nhưng mà cũng đã cho bọn họ hy vọng, ít nhất ý của Tống Yên rất rõ ràng.
Những người như các người chiến đấu với người Nữ Chân, chỉ cần có thể xông qua được eo sông bên kia thì cho dù cuối cùng những quân Triệu đó trốn rồi cũng trốn ròip!
Trong lòng bọn họ dâng sự sự bi thương, bọn họ không ngờ rằng sau khi bản thân đầu hàng Nữ Chân lại bị Nữ Chân xem thành bia đỡ đạn, bây giờ đầu hàng Viên Triệu quân cũng trở thành bia đỡ đạn cho Viên Triệu quân.
Nhưng bọn họ cũng biết nếu như bây giờ không nghe kiến nghị của Tống Chân, nói không chừng tất cả bọn họ đều sẽ phải chết ở đây.
Tuy trong lòng đầy sự bi thương nhưng bọn họ cũng chỉ có thể bất lực đồng ý, ít nhất nếu như bọn họ xông qua được quân trận của Nữ Chân thì còn có cơ hội để sống.
Tống Chân ở bên cạnh vốn dĩ muốn lên tiếng ngăn cản em gái nhưng mà sau khi nghe thấy lời của em gái, ánh mắt của hắn ta cũng hơi sáng lên.
Hắn ta dường như đã hiểu dụng ý của em gái.
Vì vật khi ánh mắt của mấy tướng lình nhìn về phía hắn ta, hắn ta đã gật đầu nói: "Nếu như muội muội của ta đồng ý thả các ngươi, vậy... Các ngươi tự giải quyết cho tốt."
Đưa mấy tướng lĩnh về lại quân đội của bản thân, Viên Triệu quân ở phía sau đốc thúc những quân Đại Triệu này, xua đuổi bọn họ nhanh chóng đến nơi eo sông.
Ở trận quân Viên Triệu, Tống Yên nhìn thấy bộ dạng của những quân Triệu này trong mắt lộ ra sự không đành nhưng vẫn là thu sự không đành này lại.
Tuy nhiên cách làm lúc này của nành có chút ác độc nhưng chỉ cần có thể giúp được Giang Siêu, nàng cũng không để ý đến những thứ này nữa.
Khi anh trai vì chuyện của tù binh cảm thấy phiền lòng vừa hay nàng có suy nghĩ này.
So với việc để anh trai giết những tù binh này hết thì ít nhất những người này còn có cơ hội để sống sót.
“Quận chúa, người kêu những quân Triệu này đi đối đầu với người Nữ Chân, bọn họ có lá gan đó sao? Dù sao nỗi sợ của bọn họ đối với người Nữ Chân còn hơn nỗi sợ đối với sự khủng bố của chúng ta. Nếu như bọn họ khi xông trận hướng về chúng ta thì chẳng phải chúng ta lại phải khởi chiến với bọn họ sao?”
Một tướng lĩnh ở xung quanh nhìn về phía Tống Yên, trong mắt lộ ra sự lo lắng.
Khi Tống Yên đưa ra quyết định nảy bọn họ đã có chút lo lắng rồi, chỉ là thế tử người ta cũng ủng hộ quận chúa, những tướng lĩnh như bọn họ cũng không có gì để nói.
Tống Yên nghe thấy, mỉm cười nói: “Chúng ta đối xử nghiêm khắc với những quân Đại Triệu này... Nếu như bọn họ dám phản kháng, ngươi cảm thấy hậu quả cuối cùng sẽ là gì?!”
“Mà ta cho bọn họ hy vọng sống, người Nữ Chân đến bây giờ có lẽ cũng không biết bọn họ đã phản bội, vì vậy khi bọn hok vượt eo sông, nói không chừng người Nữ Chân còn qua đây tiếp viện bọn họ! Các ngươi nói người Nữ Chân có ra tay với bọn họ không?!”