Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

“So với xông tới phía chúng ta, ngươi cảm thấy bọn họ sẽ chọn như thế nào?!”

Lời này của Tống Yên vừa nói ra, tất cả tướng lĩnh ở xung quanh nghe thấy hơi gật đầu.

Chuyện này đương nhiên không cần lựa nữa, chắc chăn là sẽ đi về phía Nữ Chân rồi.

Tống Chân thì nhìn về phía em gái của mình, trên mặt tràn đầy ý cười, hơi gật đầu.

Chuyện này đương nhiên không cần chọn, chắc chắn sẽ đi về phía Nữ Chân rồi.

Hắn ta lúc đó còn chưa nghĩ ra cách xử lý như vậy, mà cách nghĩ này của em gái lại hoàn toàn giải quyết được nỗi lo của hẳn ta.

Lúc đó, hắn ta cũng thông qua sự nhắc nhở của em gái mới nhớ đến điều này.

Nếu không hắn ta đã sớm lên tiếng ngăn cản em gái rồi.

“Nhưng nếu như bọn họ thực sự chỉ viện cho quân Nữ Chân, công kích Giang công gia bọn họ thì phải làm sao?!”

Lúc này vẫn là vị tướng lĩnh đó vẫn có chút lo lắng hỏi.


Tống Yên nghe thấy, trên mặt cười lắc đầu: "Những quân Triệu này còn có gan để ra tay với Giang Siêu sao!? Thông qua chuyện này, ngươi còn cho rằng bọn họ thật sự bán mạng cho người Nữ Chân?! Ra sức cho Lưu Thế Quang?!"

"Bọn họ bây giờ đang khốn khổ cả hai bên đã nổi lòng căm hận vô cùng lớn với người Nữ Chân.

Bây giờ người bọn họ thù nhất e chính là người Nữ Chân và Lưu Thế Quang."

"Hơn nữa, người Nữ Chân nếu như phát hiện bọn chúng muốn chạy trốn cũng tuyệt đối xuất binh ngăn cản, kết quả các ngươi cảm thấy sẽ như thế nào?!"

Mọi người ở xung quanh nghe xong trong chốc lát đã hiểu, tất cả mọi người đều không tự chủ được nhìn về phía Tống Yên, trong mắt lộ ra sự kính phục.

Mọi người không ngờ rằng vị quận chúa hồn nhiên chân chất ở trước mặt vậy mà lại là có tâm tư nhạy bén như vậy. Vấn đề bọn họ khó giải quyết vậy mà nàng lại giải quyết dễ dàng như vậy.

Có những quân Đại Triệu này đến quấy nhiễu, những quân Nữ Chân ở đối diện e là phải đau đầu rồi.

"Huynh, bây giờ chúng ta qua đó đi..."

Tống Yên quay đầu nói với Tống Yên.

Tống Chân nghe thấy, gật đầu, nhanh chóng chỉ huy đại quan đi về phía trước.


Chuyện phía bên đây của bọn họ đã giải quyết rồi đương nhiên chuẩn bị đến giúp đỡ Giang Siêu.

Chẳng qua, Tống Chân quay đầu nhìn về phía em gái của mình nói: "Yên Nhi, chút nữa đừng có manh động. Chúng ta nhìn rõ tình hình trước, rồi mới nghĩ cách ứng phó..."

Hắn ta sợ em gái mình sẽ làm việc hấp tấp, tuy bây giờ em gái rất thông minh nhưng nếu như phía bên Giang Siêu có chuyện thì e rằng sự thông minh của em gái cũng phải biến mất.

Hắn ta sợ đến lúc đó em gái hành động hấp tấp sẽ khiến phía bên bản thân rơi vào thế bị động.

Đồng thời trong lòng hắn cũng tràn đầy sự lo lắng, ý định ban đầu của hắn ta không muốn qua eo sống, mà là ở lại phía eo sông bên đây để đợi tin tức, sẽ có lợi một chút với bọn họ.

Nhưng suy nghĩ thì hắn ta vẫn từ bỏ ý định này.

Nếu như hắn ta như vậy thì đồng nghĩa với việc từ bỏ người bạn đồng minh Giang Siêu này.

Một khi phía bên Giang Siêu thất bại thì e là bọn họ cũng không duy trì được bao lâu.

Quyết định tốt nhất chính là nhân cơ hội này nghiêm túc hợp tác với Giang Siêu.

Hắn ta hiểu đạo lý môi hở răng lạnh, càng biết bản thân nếu như làm tổn thương tấm lòng của Giang Siêu thì không chừng Viên Triệu quân rất có khản năng sẽ rơi vào cảnh tượng vạn kiếp bất phục.

Chuyện này cũng là nguyên nhân vì sao hắn ta sẽ tận lức khuyên nhủ phụ vương xuất binh, càng không cần nói em gái của bản thân chắc chắn sẽ không muốn nhìn thấy Giang Siêu có chuyện.

Lỡ như em gái kích động tự mình chạy qua đó, vậy thì phiền phức rồi.

Lúc này hắn ta nhắc nhở em gái, là không muốn em gái ở trong trận làm loạn hết vị trí phía bên bản thân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận