Tống Yên nghe xong, biểu cảm cẩn trọng gật đầu, nàng cũng biết tính nghiêm trọng của sự việc nên trái lại không có tùy hứng tiếp nữa.
Sự lo lắng trong mắt của nàng rất đậm, ánh mắt cũng rõ ràng có chút gấp gáp.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tống Chân bất lực gật đầu nhanh chóng hối thúc quân đội tăng tốc đi về trước.
Mà những quân Đại Triệu ở phía trước đã cách bọn họ ngày càng xa rồi.
Ngoại trừ muốn thoát khỏi sự khống chế của bọn họ càng là muốn nhân cơ hội này xông qua đó.
Lời của Tống Yến thật sự khiến cho bọn họ có hy vọng được sống.
Phía bên kia, Lưu Thế Quang xông đến nơi cuối cùng của eo sông, phía trước là trận được đang chiến đấu kịch liệt chỉ là cuộc chiến kịch liệt hiển nhiên đã dừng lại.
Hắn ta có chút kinh ngạc và không hiểu, đại chiến lâu như vậy nhưng sao lại kết thúc nhanh như thế?!
Sau khi không hiểu, trên mặt hắn ta lộ ra một chút vui vẻ, nhưng rất nhanh đã bị lo lắng thay thế.
Chiến tranh dừng lại có phải nghĩa là người Nữ Chân đã giải quyết phục binh rồi không!?
Như vậy cũng đỡ khả năng bọn họ không xuất binh sẽ bị trách phạt.
Nhưng mà bây giờ hắn ta chỉ dẫn theo mấy trăm người về, e là có chút không biết trao đổi sao với người Nữ Chân, nhưng mà nghĩ đến có thể đưa tình báo chính xác cho người Nữ Chân thì trong lòng hắn ta cũng vui vẻ.
Nếu như để Tông Hán biết được phía eo sông chỉ có quân Viên Triệu, Tông Hán e là nằm mơ cũng phải cười tỉnh rồi, nhưng vậy quân Viên Triệu cứ giống như đến để tìm chỗ chết vậy.
Nhưng ngay vào lúc hắn ta suy nghĩ như vậy, hắn ta đã xông đến phía trước eo sông, chỉ qua mười mấy phút thì có thể xông ra ngoài eo sông rồi.
Nhưng đập vào mắt thì lại là thi thể trải dài khắp gò núi, người Nữ Chân còn xanh mặt, còn có số ít chiến mã chạy loạn xạ ở trên chiến trường.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lưu Thế Quang mặt đầy vui vẻ đã trở thành mặt đầy kinh ngạc, hồi lâu cũng chưa hoàn hồn lại. Tính sơ một lúc thì e là những thi thể này cũng có năm, sáu nghìn.
Chuyện này làm sao có thể!? Năm, sáu nghìn người Nữ Chân cứ bị giết như vậy sao!?
Hơn nữa, một thi thể của kẻ thù cũng không nhìn thấy. Đây là là giả có phải không!
Nhưng ngay vào lúc này, đốt nhiên từ trên gò núi vang lên tiếng nổ sau đó chính là những tiếng lộc cộc.
Tiếp theo, Lưu Thế Quang cảm thấy cơ thể của bản thân truyền đến cơn đau kịch liệt, nơi lồng ngực hình như bị thứ gì đó đâm mạnh xuyên qua vậy.
Hắn ta cúi đầu nhìn về phía lồng ngực, chỉ nhìn thấy máu tươi từ đó chảy ra.
Sức lực trên người hắn ta cũng dường như bị rút cạn vậy, hắn ta ngẩng đầu nhìn ánh lửa mờ ảo từ gò núi truyền đến.
Hắn ta không thể này người được từ trên ngựa rơi xuống, chiến mã phía sau đạp lên người hắn ta, trực tiếp xông qua đó.
Ý thức của Lưu Thế Quang cũng gần như bị rút cạn trong chốc lát, hắn ta trừng to mắt, chết không nhắm mắt!
Theo sự ngã xuống của hắn ta, những tướng lĩnh ở phía trước gân như không một ai sống sót.
Cho dù không bị bắn chết sau lần xạ kích đầu tiên thì trong tiếng bùm bùm sau đó cũng bị giết chết ngay tại chỗ.
Đội ngũ mấy trăm người, có lẽ không cần đến mấy phút toàn bộ đã bị vũ khí không rõ ở gò núi giết chết, không một ai có thể vượt qua.
Tình huống như vật ở trong mặt người Nữ Chân đối diện, tất cả đều ngơ ngác nhìn phía bên đây, da đầu tê rần.
Mấy trăm người đi, cho dù là chiến đấu mặt đối mặt khi giết cũng cần tốn khá nhiều thời gian, nếu như phản kháng kịch liệt thì phía bên bản thân có thể cũng sẽ chết người.
Nhưng mới có mấy phút thì bọn họ ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy nhưng người cứ mất như thế!
Cảnh tượng như vật khiến cho người Nữ Chân sợ hãi rồi!
Cho dù bọn họ không sợ chết, sức chiến đấu cực mạnh nhưng cũng phải nhìn thấy bọn họ chiến đấu với người gì.
Cứ giống như vậy, ngay cả kẻ thù cũng không nhìn thấy thì đã chết thảm.
Quả thật quá là khủng bố rồi, kinh khủng đến nỗi bọn họ sợ hãi!