Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Tông Hán nhìn đám pháo hôi Đại Triệu đã chết phía trước, ánh mắt nặng trĩu như nước, trong mắt tràn đầy tức giận và không cam lòng.

Ánh mắt hắn ta lóe lên, nháy mắt cắn răng nói:

"Để ky binh trang bị lá chăn, mặt khác, bộ binh cũng đi theo tấn công, để ky binh yểm hộ bộ binh xung trận..."

Sau khi đình chiến, Tông Hán nhất thời không nghĩ ra được kế sách để đối phó với địch, nhưng bị mắc kẹt phải chờ đợi ở chỗ giống như lúc này, đối với Tông Hán mà nói, chính là một sự sỉ nhục.

Nghĩ mà xem hắn ta đường đường là tướng lĩnh của tộc Nữ Chân, từ khi nào phải chịu khuất nhục như vậy, còn chưa kịp chạm mặt địch đã phải gánh thương vong nặng nề.

Dù phải chết thêm bao nhiêu mạng nữa, hắn ta vẫn muốn chồng chất lên thành núi, nhất định phải bắt được người ở trên cùng, sau đó, chém thành từng mảnh.

Nghe được mệnh lệnh của Tông Hán, nhi tử bên cạnh hắn †a Hoàn Nhan Tà Bảo vội vàng lên tiếng: "Phụ thân, xin hãy để con dẫn quân đẹp loạn kẻ địch ở Hiệp Khâu... Yên tâm, con nhất định sẽ làm phụ thân thất vọng.”

Hoàn Nhan Tà Bảo vừa mới nói xong, con trai lớn của Tông Hán, Hoàn Nhan Thiết Dã Mã bên kia cũng nói: "Phụ thân, để con đi là được rồi, để nhị đệ ở đây cùng người giám sát trận chiến!"

Hoàn Nhan Thiết Dã Mã võ vai đệ đệ, trong mắt lộ ra sự kiên định, trong trận chiến này, bọn họ gặp phải vấn đề nan giải xưa nay chưa từng có.


Nếu như, ngay cả Hiệp Khâu cũng không tiêu diệt được thì sao có thể tiêu diệt được Viên Triệu quân cơ chứ.

Nhưng đối thủ rất lợi hại, khiến cho hắn ta biết rằng lần này mình đi e là có đi không có về.

Nhưng hắn ta không muốn cha và đệ đệ mình phải mạo hiểm.

Hắn ta tình nguyện tự mình xông trận.

Nghe thấy hai nhi tử của Tông Hán muốn đánh nhau, một đám tướng lĩnh Nữ Chân phía sau Tông Hán cũng nhanh chóng đi theo thỉnh chiến.

Trong mắt mọi người tràn ngập ý chí chiến đấu, ánh mắt nhìn về phía đồi núi bên kia tràn đầy oán hận.

Tông Hán nhìn về phía hai nhi tử của mình, rồi lại nhìn đám tướng lĩnh xung quanh. Hắn ta mở miệng nói với con trai lớn: "Thiết Dã Mã, con đã có hai đứa con trai, trận chiến này, con đi đi... Nhớ kỹ, cho dù thế nào đi nữa cũng nhất định phải chiếm được Hiệp Khâu, bổn soái muốn nhìn xem, người trong Hiệp Khâu kia rốt cuộc là ai..."

Nói đến đây, đáy mắt của hắn ta rõ ràng lộ ra một chút bất đắc dĩ và buồn bã.

Nhưng rất nhanh, vẻ mặt này đã được thay thế bằng sự kiên định trong mắt.


Hắn ta là thủ lĩnh của đại quân, nếu như chỉ một lòng nghĩ đến lợi ích của mình, biết rõ việc tấn công Khâu là con đường phải chết, lại còn muốn phái những người khác đi.

Vậy làm sao hắn ta thuyết phục được bọn họ chứ?

Chỉ sợ, những tướng lĩnh này thoạt nhìn đều như đang tranh chiến, nhưng trong lòng ai sẽ phục hăn ta.

Vậy nên, cho dù biết rõ phía trước là đường chết, hắn ta vẫn quyết định phái nhi tử của mình đi!

Chỉ có như vậy, hắn ta mới có thể khiến cho các tướng lĩnh thủ hạ bằng lòng phục tùng mình, hắn ta mới có thể chiếm được Hiệp Khâu trước mắt.

Thiết Dã Mã nghe vậy, vội vàng nhận lệnh, hắn ta quay đầu nhìn về phía đệ đệ của mình nói: Nhị đệ, nếu như, ca ca đi... Nhớ giúp ta chăm sóc tẩu tử và chất nhi của đệ!

"Ca... Hoàn Nhan Tà Bảo nghe vậy, vội vàng lên tiếng muốn nói chuyện, nhưng lại bị Hoàn Nhan Thiết ngăn cản.

Hắn ta quay đầu nhìn về phía phụ thân của mình Tông Hán nói: "Phụ thân, con nhất định sẽ không để cho người thất vọng, người hãy chờ đến lúc xông lên Hiệp Khâu, tự mình lấy đầu của Giang Siêu kia đi!"

Vừa dứt lời, hắn ta xoay người đi dẫn quân.

Các tướng lĩnh khác nghe vậy cũng trầm lăng hẳn xuống, nhưng trong mắt mọi người đều tràn ngập ý chí chiến đấu.

Đồng thời cũng tràn ngập hy vọng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận