“A..” Nhưng ngay khi nỗi uất hận vừa trỗi dậy thì lại thấy Giang Siêu đã chém một đao vào đầu con trai hắn ta, con trai hắn ta chết rồi cũng không toàn thây.
“Tiểu tử Giang Siêu, Tống Hán ta thề rằng, nhất định phải băm thây ngươi thành trăm nghìn đoạn...
Tống Hán hét lớn, †ay cũng nổi gân xanh. Thân thể run rẩy, nước mắt tuôn trào.
Con trai hắn ta đánh trận chết rồi.
Còn bị chủ tướng bên địch là Giang Siêu giết chết.
Tuy hắn ta không biết Giang Siêu, nhưng hắn ta cũng đoán ra được.
Nhìn từ phía xa, người không mặc quân phục quân Con Cháu, không phải Giang Siêu thì có thể là ai chứ?
Còn có ai dám nói lời hùng hồn như vậy!
“Truyền lệnh của bổn soái, toàn quân tấn công, bổn soái nhất định phải giành được hẻm núi, nhất định phải băm thây Giang Siêu thành trắm đoạn.”
Dưới cơn tức giận, Tông Hán như mất đi lý trí, hắn ta rống gào, ra lệnh Nữ Chân quân dưới trướng mình dùng toàn lực lao về phía gò núi.
Chẳng qua là, hắn ta không tấn công, mà chỉ nhìn Giang Siêu ở trên núi với ánh mắt u ám, khóe mắt co giật, ánh mắt đầy sát ý.
Hắn ta như thể đã đánh mất lý trí, nhưng lúc này hắn ta lại tỉnh táo hơn bất kỳ ai, cái chết của con trai khiến hắn ta đau thương, nhưng hăn ta biết cái chết của con trai mình có lẽ sẽ càng kích động nỗi phẫn uất của các tướng sĩ trong tay mình.
Chuyển những căm hận này thành động lực, hắn ta tin rằng các binh sĩ dưới trướng sẽ càng dũng mãnh hơn, tuy rằng, bọn họ rất khó đoạt lấy hẻm núi, nhưng hắn ta tin rằng dùng mạng người đánh đổi thì có thể làm được.
Trước đó, có lẽ hắn ta vẫn có suy nghĩ không muốn leo lên núi dây dưa với Giang Siêu, mà chỉ cần đi qua hẻm núi, đối phó với quân Nguyên Triệu là được.
Cho dù Giang Siêu có thể sẽ chặn đường lui của hắn ta, nhưng chỉ cần hắn ta cử binh ngăn chặn phía sau, có lẽ sẽ không ảnh hưởng đến chuyện hắn ta đọat được thành Tĩnh Dương của Nguyên Triệu.
Nhưng bây giờ, sau khi hắn ta nhìn thấy chiến lực và vũ khí của quân Con Cháu, lại thêm con trai bị giết chết, hắn ta từ bỏ ý định này.
Nếu đi qua hẻm núi, bọn họ chắc chắn sẽ bị Giang Siêu chặn đường lui, với vũ khí lợi hại trong tay Giang Siêu, nếu phối hợp với quân Nguyên Triệu tấn công hắn ta.
Lần này nói không chừng hắn ta thực sự sẽ bỏ mạng ở đây, trước mắt Giang Siêu nguy hiểm nhất, nhất định phải giải quyết.
Còn quân Nguyên Triệu còn lại, hắn ta không hề lo lắng chút nào.
Trong mắt hắn ta, quân Nguyên Triệu cũng chỉ như đám kiến mà thôi, tiện tay cũng có thể đè chết.
Nghe thấy lệnh của hắn ta, các tướng lĩnh Nữ Chân xung quanh, ánh mắt đầy căm phãn và uất hận, bọn họ vội vàng truyền lệnh cho quân Nữ Chân dưới trướng mình.
Các quân Nữ Chân còn lại, ngoài hai mươi nghìn người trong quân dự bị thì những người còn lại đã bắt đầu tiến lên sườn núi.
Trông có vẻ như bọn họ thực sự muốn hy sinh cả mạng mình.
Người Nữ Chân lao về phía trước kia, đang nằm sấp mai phục đều đứng lên, lào về phía sườn núi.
Cho dù bọn họ xung phong tiến lên, rõ ràng là đâm đầu vào cái chết, nhưng người phía trước ngã xuống, người phía sau vẫn lao lên.
Tiến công không sợ chết như vậy, cũng khiến bọn họ chạy vọt đến trước gần trăm mét rồi.
Hơn nữa, lần này lao đến, lại có chừng bốn năm nghìn người.
Thấy cảnh này, Nhạc Bằng Cử đứng trên đường hầm cùng mấy trăm quân Con Cháu, bất giác cũng có chút căng thẳng.
Nhưng ánh mắt lại ngập tràn chiến ý.
Lúc này, lại có gân một nghìn quân dự bị đến trước đường hầm.
Bọn họ đã chuẩn bị đánh giáp lá cà với quân địch trước mặt.
Các chiến sĩ của Súng Trường doanh còn lại thì không ngừng bắn về phía quân Nữ Chân.
Lại thêm tác dụng của lựu đạn, quân Nữ Chân chết thảm càng nhiều.
Quân Nữ Chân lần lượt ngã xuống, nhưng phía sau vẫn còn lao lên liên tục.
Đến khi tiến đến trước trận địa, bọn họ chỉ còn lại chưa đến ba nghìn người.
Nhìn thấy cảnh này, Nhạc Bằng Cử dẫn đầu lao lên.