Không... Tuyệt đối không... Tông Hán rống giận trong lòng, hắn ta lại chỉ huy tướng sĩ thuộc hạ chuẩn bị tấn công tiếp.
Cho dù tấn công như vậy căn bản chỉ là phí công.
Nhưng nghĩ đến cái chết của con trai, hắn ta lại không cam tâm.
Hơn nữa, vừa nãy chỉ còn thiếu một chút nữa thôi bọn họ đã thành công rồi!
Chính vì một chút này, khiến hắn ta nhìn thấy hy vọng mỏng manh.
Hắn ta tin, chỉ cần cố gắng nữa, chắc chăn có thể đoạt được hẻm núi.
Ngay khi quân Nữ Chân lại tổ chức binh lực, chuẩn bị phát động đợt tấn công mới.
Đột nhiên, trong khe núi bỗng có vô vàn người lao ra từ bên trong.
Nhìn thấy quân Đại Triệu mặc quân phục Đại Triệu trên người, Tông Hán vốn dĩ đã mất hy vọng, ánh mắt lập tức có chút hy vọng.
Bia đỡ đạn đến rồi! Có vài quân Đại Triệu ở đây, có thể để bọn họ làm bia đỡ đạn tiếp.
Vữa nãy hắn ta có chút hối hận vì để quân Đại Triệu đi qua khe núi trước rồi.
Nhưng, bây giờ xem ra, quân Đại Triệu này rõ ràng là đến giúp đỡ.
Có lẽ bọn họ là sợ bản thân bị truy trách, nên toàn bộ đều thể hiện lòng trung thành.
Nghĩ đến bia đỡ đạn lại có tác dụng, trong lòng Tông Hán lại tràn đầy hy vọng tấn công đoạt lấy hẻm núi.
Hắn ta chỉ cần lợi dụng mạng của quân Đại Triệu, chắc chắn có thể giành lấy hẻm núi.
“Người đây, truyền lệnh của bổn soái, cho quân Đại Triệu giàn lại hẻm núi, nếu không nghe theo quân lệnh, giết chết...”
Hắn ta hừ lạnh nói với một tướng lĩnh bên cạnh.
Giọng điệu đầy sát ý, còn có chút xem thường và khinh miệt.
Hắn ta nghĩ quân Đại Triệu chắc chắn sẽ không phản kháng, chắc chắn sẽ nghe theo lệnh hắn ta, đến tấn công hẻm núi.
Mà tướng lĩnh thuộc hạ của hắn ta cũng vội vàng cưỡi ngựa đi đến chỗ hẻm núi.
Nhìn thấy quân Đại Triệu càng lúc càng gần, hắn ta ở tước đội hình của mình, quát lớn với quân Đại Triệu:
“Đại soái có lệnh, cho các ngươi tấn công hẻm núi, đánh bại có thưởng, không chiếm được thì xử lý theo quân pháp, nếu ai không nghe theo quân lệnh, giết chết...”
Tướng lĩnh Nữ Chân này vừa nói, một nhóm quân Nữ Chân sau lưng hắn ta cũng quát lớn.
Mà ở đối diện, quân Đại Triệu lao đến, nhìn thấy thi thể ở hẻm núi, ánh mắt đầy vẻ kinh sợ và khó tin.
Bọn họ nhìn thấy đều là thi thể người Nữ Chân, ngay phía trước bọn họ không xa, bọn họ cũng nhìn thấy thi thể của nhóm người Lưu Thế Quang.
Càng khiến bọn họ sợ hải muốn quay người bỏ chạy, chỉ là, bọn họ biết sau lưng là quân Nguyên Triệu, đối phương chỉ sợ sớm đã sẵn sàng trận địa đón kẻ địch là bọn họ đến rồi, nếu lúc này mà rút quân, chắc chắn sẽ bị Nguyên Triệu chém chết.
Mà con đường sống duy nhất trước mắt, giống như Tống Yên nói, phá vỡ trận địa người Nữ Chân, mà lúc này người Nữ Chân rõ ràng không biết bọ họ đã có suy nghĩ khác.
Ngay lúc này, quân lệnh của người kia trong quân Nữ Chân, các tướng lĩnh và tướng sĩ của quân Đại Triệu nghe thấy thì lập tức cảm thấy uất hận. Trong lòng phẫn nộ cực điểm.
Bọn họ sao lại không nhìn thấu, quân Nữ Chân đang gặp thất bại trước nay chưa từng có ngay lúc này, bọn họ căn bản không giành được chiếm được hẻm núi phía trước.
Mà quân Nữ Cân này lại còn muốn bọn họ đi làm bia đỡ đạn, giống hệt như lúc trước tấn công thành Dương Phong vậy.
Nghĩ đến sự tàn nhẫn của người Nữ Chân và mưu kế đối với bọn họ.
Cơn giận trong lòng quân Đại Triệu không thể kiêm chế, nhất là mấy tướng lĩnh dẫn đầu, bọn họ quát lớn với các tướng sĩ phía sau: “Anh em, muốn sống thì lao lên cho bổn tướng... Nếu không, chúng ta ai cũng không thể sống nổi...”
Lời của hắn ta khiến quân Đại Triệu lập tức rống lên rung trời.
“Giết... Lao lên..."