Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Nhìn từ quân phục và trận thế có vẻ như là tàn quân, khoảng chừng năm nghìn người, người nào cũng bị thương, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi, dáng vẻ rất mệt mỏi.

Loại tình huống này khiến tướng lãnh quân Nguyên Triệu ngạc nhiên.

Hắn ta nhận ra đội quân kia là đội quân nào.

Đó là quân Đại Triệu đầu hàng quân Nữ Chân.

Sao bọn họ lại chật vật chạy trốn đến đây?

Sao cơn ngạc nhiên, suy nghĩ đầu tiên trong hắn ta là nuốt đám quân Đại Triệu kia.

Hiện giờ, bọn họ muốn nuốt đám quân Đại Triệu kia là một chuyện rất đơn giản.

Rốt cuộc thì bọn họ vẫn còn sĩ khí, mà đám binh lính đối diện đã mất hết sĩ khí.

Nghĩ vậy, hắn ta vội vàng chỉ huy đại quân đánh lên.

Cả một đội quân mênh mông cuồn cuộn lập tức khiến cho khoảng năm nghìn quân Đại Triệu bị dọa sợ.

Bọn họ dứt khoát lựa chọn đầu hàng khi chưa khai chiến.


Bên kia là năm vạn người, bên này chỉ có khoảng năm nghìn người, đi tiếp chiến chẳng khác gì đi tìm chết.

Dưới cơn tuyệt vọng, bọn họ chỉ có thể đầu hàng để sống sót.

Thấy quân Đại Triệu đầu hàng, tướng lãnh dẫn đầu cũng không định chém giết sạch sẽ.

Hắn ta cho người đi bắt chủ tướng quân Đại Triệu, hỏi ra mới biết được là quân Nữ Chân đã thua thê thảm trước Hiệp Khâu, quân Tông Hán đã nhanh chóng đi lên, không bao lâu nữa bên kia sẽ xảy ra đại chiến.

Nghe vậy, tướng lãnh chớp chớp mắt, rồi nhanh chóng quyết định dẫn toàn quân đi Hiệp Khâu.

Nếu bây giờ đánh lén đại quân Tông Hán từ phía sau thì chắc là có thể đánh thắng được đại quân Tông Hán.

Tuy rằng Giang Siêu đã ra lệnh cho bọn họ ở đây mai phục đại quân Tông Hán chạy trốn, nhưng mà hắn ta không chờ được nữa, cũng không muốn nghe lời chỉ huy từ Giang Siêu.

Hơn nữa, đây chính là một cơ hội lập công lớn, sao hắn ta có thể bỏ lỡ được chứ?

Dưới sự chỉ huy của hắn ta, năm vạn đại quân lao về phía Hiệp Khâu.

Về phần tù binh quân Đại Triệu, bọn họ trực tiếp vứt bỏ, có giữ cũng vô dụng, mà hắn ta lại không muốn giết tù binh.


Chủ tướng quân Đại Triệu nhìn theo quân Nguyên Triệu mênh mông cuồn cuộn, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp, còn có vẻ sung sướng.

Hắn ta biết lần này đại quân Tông Hán chắc là phải vĩnh viễn ở lại nơi đây rồi.

Cho dù Tông Hán có thể lội ngược dòng, thì cũng sẽ phải thua thê thảm thôi.

Lúc này, bọn họ cũng nhớ tới tình trạng thê thảm của quân Nữ Chân ở Hiệp Khâu, không nhịn được rùng mình, người đàn ông trong truyền thuyết kia thật sự là rất kinh khủng.

Tông Hán gặp gỡ hắn, chắc là làm sao cũng không ngờ được mình sẽ thua thê thảm như thế.

Bên kia, ở phía sau quân Nguyên Triệu, Lạc Ngưng Sương và A Thi Mã đã chạy tới đây, nhìn chiến trường còn sót lại trước Hiệp Khâu, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Xem từ thi thể trên chiến trường, số nhiều đều là quân phục Đại Triệu, số ít là quân Nguyên Triệu.

Các nàng nhanh chóng đoán được quân Nguyên Triệu và quân Đại Triệu xảy ra chiến đấu, kết quả là quân Đại Triệu thua, còn quân Nguyên Triệu thì đã vượt qua Hiệp Khâu.

Nghĩ đến Giang Siêu đang chặn đường quân Nữ Chân ở trước Hiệp Khâu, các nàng lập tức nổi lên nhiệt huyết, trong mắt tràn đầy ý chí chiến đấu.

Có điều nghĩ đến Giang Siêu đang vất vả chiến đấu với quân Nữ Chân, các nàng lại cảm thấy rất lo lắng, lập tức ra lệnh cho mười vạn đại quân đi về phía Hiệp Khâu.

Ngay lúc này, lính trinh sát được phái ra ra ngoài.

Tuy rằng các nàng sốt ruột muốn đến Hiệp Khâu, nhưng vẫn phải xem tình hình ra sao rồi lại nói.

Cùng lúc đó, ngay Hiệp Khâu, hai bên quân Nữ Chân đã đi vào giữa Hiệp Khâu.

Thấy quân Nữ Chân đã đi vào trong Hiệp Khâu, Giang Siêu liền ra lệnh tấn công, pháo cối bắn toàn trường, súng trường bắn bộ binh, có điều không bắn liên tục dày đặc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận