Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Nhưng dù có như thế thì cũng gây ra tổn thất rất lớn cho bộ binh người Nữ Chân.

Pháo cối bắn rất chính xác, cộng thêm tầm bắn của súng trường là hai trăm mét, vậy nên khi quân Con Cháu đứng từ trên cao bắn xuống, dù không thể bắn chết đám bộ binh, thì cũng bắn bị thương rất nhiều kẻ địch.

Thấy cảnh này, Tông Hán mặt mày trở nên âm trầm, trong mắt tràn đầy vẻ giận dữ.

Hắn ta đã sớm đoán được là sẽ không dễ đi qua Hiệp Khâu, nhưng lại không ngờ là sẽ không dễ theo kiểu này.

Sáu nghìn bộ binh, mới qua bao lâu đâu, đã thương vong gần nghìn người.

Có điều, số lượng thương vong trước mắt tạm thời còn nằm trong phạm vi thừa nhận của hắn ta.

Thấy quân Con Cháu tấn công thong thả, trong mắt Tông Hán hiện lên vẻ do dự.

Hắn ta biết mình đang thử, quân Con Cháu cũng đang thử.

Nhưng mà hắn ta biết mình không thể tiếp tục do dự được nữa.

Nghĩ đến con trai chết, rồi nghĩ đến mình bị chặn ngay đây, lửa giận trong lòng hắn ta liền lên đến đỉnh điểm.


Hắn ta rốt cuộc ra lệnh tấn công toàn diện với ánh mắt lạnh lùng.

Nếu cứ qua Hiệp Khâu từng đám một thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì, còn không bằng ra lệnh cho toàn quân cùng đi qua Hiệp Khâu.

Quân Đại Triệu có thể an toàn vượt qua Hiệp Khâu, chứng †ỏ trong Hiệp Khâu chắc chắn không có mai phục, thậm chí ngay cả bẫy rập cũng không có, nếu không thì quân Đại Triệu đã bị tiêu diệt trong Hiệp Khâu rồi, làm gì có thể đi đánh ngược lại khiến bọn họ tổn thất nặng nề.

Hắn ta vừa ra lệnh, đám ky binh còn lại lập tức dốc sức lao hết về phía trước, bản thân hắn ta cũng theo ky binh vọt lên.

Lúc tới lối vào Hiệp Khâu, hắn ta ngẩng đầu nhìn lên trên, lại thấy được Giang Siêu đã đứng trên Hiệp Khâu từ lúc nào rồi.

Giang Siêu mặc kính trang, ánh mắt lạnh băng nhìn xuống mọi người bên dưới, trong mắt hiện lên sát ý vô tình và vẻ khinh thường.

Loại ánh mắt kia khiến Tông Hán nổi lên lửa giận.

Hắn ta có loại xúc động muốn bất chấp tất cả xông lên Hiệp Khâu đánh một trận với Giang Siêu.

Nhưng mà hắn ta vẫn nhịn xuống.


Bởi vì hắn ta không thể làm như vậy được.

Hắn ta biết nếu mình xông lên thì sẽ trở thành bia ngắm của quân Con Cháu.

Dù có muốn báo thù thì cũng phải chờ bọn họ ra khỏi Hiệp Khâu, đi mai phục đánh Giang Siêu.

Hắn ta nhất định phải làm cho nhãi ranh giết chết con trai hắn ta trả giá lớn.

Nghĩ vậy, hắn giục chiến mã đi nhanh hơn, mấy vạn ky binh cũng dốc sức lao ra phía trước, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng sốt ruột.

Trong chớp mắt, mấy vạn ky binh đã nhảy đến giữa Hiệp Khâu, chỉ là trận hình không mấy san sát.

Tông Hán dùng loại trận hình này là vì để ứng đối với trận hình kỳ lạ kia của Giang Siêu.

Nếu ky binh không đi san sát thì dù pháo có nổ tung giữa bọn họ, cũng sẽ không gây ra thương vong nặng nề.

Cứ như vậy, ky binh xung phong ra trước, mấy vạn ky binh đi hết lên giữa Hiệp Khâu.

Có điều, Tông Hán cảm thấy lạ khi bọn họ đả nhảy vào Hiệp Khâu rồi mà quân Con Cháu lại không hề có phản ứng gì cả, kể cả loại pháo sẽ khiến bọn họ thương vong nặng nề cũng không bị ném về phía bọn họ như trong suy đoán.

Tông Hán rất khó hiểu, nhưng cũng rất vui vẻ. Không có sự can thiệp của pháo súng, bọn họ sẽ càng thêm thuận lợi vượt qua Hiệp Khâu, thậm chí thương vong sẽ giảm đi rất nhiều.

Đồng thời, hắn ta đoán là Giang Siêu không tiếp tục sử dụng pháo súng uy lực quỷ dị lại mạnh mẽ kia là vì đã hết pháo súng rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận