Quân Nữ Chân cũng thương vong khoảng một vạn người, cứ tiếp tục như vậy.
Dù quân Nữ Chân xông được qua lối ra, số quân còn lại của họ cùng lắm cũng chỉ còn ba vạn người.
Đạn pháo vẫn đang được bắn ra, quân bên Giang Siêu nhìn cảnh các ky binh Nữ Chân xông lên gò núi, ánh mắt họ lạnh dần.
Các chiến sĩ đội súng trường lập tức được triển khai bắn vào những ky binh này, những ky binh đang muốn chiếm lấy trận địa này để chuẩn bị đường lui cho quân Nữ Chân, bọn họ mơ đẹp quá.
Giang Siêu đã chuẩn bị kỹ càng cho khả năng bọn họ quay đầu rút lui rồi.
Nhưng Giang Siêu không hề chặn hết toàn bộ đường lui của bọn họ.
Dù sao, nếu chặn hết thì e sẽ khiến quân Nữ Chân chiến một cách quyết tử.
Không khéo có khi còn làm quân Con Cháu thương vong lớn, phải biết rằng tức nước thì vỡ bờ, thế thì nguy hiểm lắm.
Mà lúc này hỏa pháo đã gây ra thương vong cho quân Nữ Chân lớn đến mức Tông Hán không chịu nổi nữa.
Lòng Tông Hán đang nhỏ máu, hắn ta không ngờ mình lại bại trận.
Và cũng càng không ngờ rằng mình lại bại ở đây.
Nhưng việc đã đến nước này, hắn ta không còn đường để lui nữa. Hắn ta chỉ có thể căng da đầu lao ra lối ra rồi tính tiếp.
Ở phía Viên Triệu quân, lúc này bọn họ đã bị đánh cho tan tác bởi thế công mạnh mẽ của quân Nữ Chân, một bộ phận thì bỏ chạy về phía con đường lúc đến, phần còn lại thì bị đồn đến hai bên lối ra, sau đó mượn ưu thế về địa hình quần nhau với người Nữ Chân.
Nhưng Nữ Chân đang quan tâm đến việc ra thoát khỏi chỗ này, nên cũng không dây dưa với bọn họ.
Mà bọn họ thì đang tan tác chạy như ong vỡ tổ.
Trên Hiệp Khâu, Giang Siêu nhìn Viên Triệu quân đang chạy tan tác, hắn lắc đầu tiếc nuối.
Sức chiến đấu của Viên Triệu quân quá yếu.
Đối mặt với quân Nữ Chân vừa dũng mãnh vừa không sợ chết, chỉ cần bọn họ xuất hiện tâm lý khiếp đảm sợ sệt thì chắc chắn sẽ bị vỡ trận và mất kiểm soát.
Đáng nhẽ ra, nếu Viên Triệu quân cầm cự được một lúc nữa.
Thì dùng nguyên đạn pháo thôi, Giang Siêu cũng chắc chắn tiêu diệt được toàn bộ quân Nữ Chân ở trong lối ra.
Giờ xem ra, hắn đã đánh giá quá cao sức chiến đấu của Viên Triệu quân.
Nhưng Viên Triệu quân cũng không phải không làm được gì, chí ít vì có sự ngăn chặn của bọn họ, quân Nữ Chân thiệt hại vô cùng nặng nề, khoảng ba vạn ky binh đã chết ở chỗ lối ra.
Nhưng ngay lúc Giang Siêu cho rằng quân Nữ Chân sẽ xông ra khỏi lối ra, đột nhiên hắn nhìn thấy ở chỗ lối vào khác, xuất hiện một đại đội nhân mã đang đi từ xa tới.
Dẫn đầu là Lạc Ngưng Sương cùng với A Thi Mã.
Ngẩn người xong, ánh mắt Giang Siêu lập tức hiện lên sự vui mừng.
Đúng là ông trời cũng giúp hắn...
Bên kia, Lạc Ngưng Sương cũng đã nghe thấy tiếng đạn pháo ở đăng trước, khi nàng ta đang nghỉ hoặc thì trinh sát được phái đi cũng chạy về đến nơi.
Thông tin mà trinh sát mang về làm Lạc Ngưng Sương suy nghĩ.
Nhưng nàng ta cũng đưa ra quyết định ngay, nàng ta đưa mắt nhìn sang A Thi Mã.
Hai người nhìn nhau rồi gật đầu.
Ngay sau đó, các nàng hạ lệnh đi chặn đánh địch, bởi vì có sự giúp đỡ của Giang Siêu, quân đội của hai nàng được quân Con Cháu huấn luyện.
Dù ở phương diện tác chiến, hay ý chí chiến đấu cũng đều rất mạnh.
So sánh với Viên Triệu quân thì mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Càng chưa nói đến việc, bọn họ còn có súng ống phòng thân.
Tuy Giang Siêu không trực tiếp hỗ trợ, nhưng với sự phát triển của các nàng trong khoảng thời gian này, bọn họ cũng đã có loại vũ khí như là mìn đất rồi.
Thậm chí còn có cả súng thần công, mặc dù so với vũ khí của quân Con Cháu thì vũ khí của các nàng còn rất lạc hậu, nhưng so với quân Nữ Chân thì vũ khí của các nàng mạnh hơn rất nhiều.