Giang Siêu đang đứng trên chỗ lối ra, hắn nhìn cái người vừa lên tiếng kia, ánh mắt hắn lóe lên, hắn đưa tay ra với một chiến sĩ cảnh vệ quân Con Cháu bên cạnh. Hắn thản nhiên nói: "Đưa ta súng..."
Vị chiến sĩ quân Con Cháu này không biết Giang Siêu muốn làm gì, nhưng hăn ta không hề chần chừ, nhanh tay đưa khẩu súng đang cầm cho Giang Siêu.
Cầm lấy súng, Giang Siêu nói với Tông Hán đang bỏ chạy phía dưới: "Tông Hán... ngươi... không về được nữa đâu... ở lại đi...
Dứt lời, Giang Siêu nâng súng lên ngắm chuẩn, đoàng... vào khoảng khắc tiếng súng vang lên, con ngựa của Tông Hán run lên, con ngựa lập tức ngã quy đổ người ra đằng trước.
Mắt thấy sắp làm cho Tông Hán ngã thì thấy Tông Hán nhanh chóng nhảy lên, ý đồ nhảy lên lưng ngựa của ky binh khác.
Trong lòng hắn ta cũng đang kinh hãi và cảm thấy không thể tin nổi, hắn ta không biết tại sao chiến mã của mình lại bất ngờ ngã quy, nhưng hắn ta biết chắc chắn chuyện này có liên quan đến Giang Siêu.
Giọng nói lạnh lùng kia của Giang Siêu quanh quẩn bên tai, ngang tiếng sấm.
Nhưng chỉ cần xung quanh còn chiến mã, hắn ta đều có thể đổi chiến mã bất cứ lúc nào.
Hắn ta là Tông Hán cơ mà.
Nhưng mà, đúng vào lúc hắn ta sắp nhảy sang một con chiến mã khác, đột nhiên, lại một tiếng súng nữa vang lên, con chiến mã kia cũng ngã luôn.
Ngay cả người đang cưỡi con chiến mã đấy cũng bị hất văng ra, Tông Hán đang sắp nhảy lên con ngựa đấy lập tức bị xung lực này làm cho té ngã xuống đất.
May mà hắn ta có võ lực mạnh, nên không ngã sấp xuống.
Hắn ta chạy về phía trước, muốn tiếp tục tìm chiến mã, nhưng ở giây phút hắn ta chạy, từng tiếng súng vang bên tai hắn ta.
Chỉ cần là chiến mã mà hắn chọn, sau đó không một con nào không bị bắn ngã.
Hắn ta hoàn toàn không tìm được chiến mã để lên.
Lúc này, Tông Hán biết bất kể mình có cố gắng ra sao, e cũng không rời khỏi đây được nữa.
Nhìn những chiến mã ở xung quanh, hắn ta dứt khoát từ bỏ vùng vẫy. Đứng luôn tại chỗ.
Những ky binh đang vọt lên lập tức muốn dừng lại, con trai hắn ta còn vòng về, mấy tướng lĩnh cũng vòng về cùng con trai hắn ta.
Nhìn thấy cảnh này, Tông Hán nổi nóng và sốt ruột nói: "Đứng lại, không ai được dừng lại, xông ra cho bản soái."
Nghe thấy lời Tông Hán nói cùng với biểu cảm hai mắt trừng như sắp nứt ra của hắn ta, tuy Tà Bảo lo lắng cho an nguy của phụ thân mình, nhưng hắn ta cũng biết nếu mọi người đều dừng ở chỗ này, phỏng chừng những người còn lại đều sẽ chết ở đây mất.
"Phụ soái... Tà Bảo không cam lòng gầm lên một tiếng, sau đó quay người dẫn theo các ky binh lao ra ngoài.
Chỉ có lao ra ngoài, bọn họ mới có hy vọng sống, các tướng lĩnh khác cũng không dám chậm trễ, tất cả xông hết ra khỏi lối ra.
Cứ thế, số ky binh còn lại đều lao về phía lối ra, còn chỗ Tông Hán lúc này, có khoảng gần một trăm ky binh phòng thủ ở đấy.
Tông Hán không còn chọn bất kỳ một chiến mã nào nữa, bởi vì Giang Siêu sẽ không để hắn ta rời khỏi đây, bất kể hắn ta có cưỡi lên con ngựa nào, thì đối tượng gặp họa vẫn sẽ là con chiến mã đó, cùng với ky binh Nữ Chân đang cưỡi trên chiến mã đó.
Tông Hán không muốn làm liên lụy đến người khác, nếu Giang Siêu đã muốn giữ hắn ta ở lại, thế thì hắn ta sẽ ở lại, đối với hắn ta mà nói thì chết... chẳng có gì đáng sợ.
Từ khi hắn ta bắt đầu các cuộc chinh phạt, hắn ta cũng nghĩ được rằng sẽ có một ngày như này, chẳng qua hắn ta không biết sẽ là người nào có cái năng lực này, năng lực giết hắn ta.
Người này, có lẽ chính là Giang Siêu trước mặt nhỉ.
Hoặc có thể, một lúc nữa Giang Siêu sẽ bị hắn ta chém.
Vì Giang Siêu chưa thẳng tay lấy mạng hẳn ta, nên hắn ta biết Giang Siêu muốn đánh trực diện với hắn ta một trận.
Dù có phải là đánh một trận trực diện hay không.
Chí ít, bây giờ hắn ta vẫn chưa chết được!
Rất nhanh, khoảng một vạn năm ngàn ky binh còn lại đã xông ra khỏi lối ra, bọn họ lại lần nữa kết trận bên ngoài lối ra, chứ không bỏ chạy nữa.
Chính giữa lối ra là tử địa, nhưng ở chỗ này, với ưu thế của ky binh, bọn họ mà muốn đi thì không ai ngăn được.
Kể cả quân Con Cháu cũng không ngăn được.
Cho dù vẫn còn mấy vạn quân địch ở lối vào, nhưng bọn họ không sợ.