Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Tà Bảo và mấy vị đại tướng ở đằng xa nhìn thấy cảnh này, trong mắt họ chỉ còn lại bi phẫn và không cam lòng.

Nhưng bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn kết quả này.

Đúng vào giây phút họ quay người lại, đột nhiên, con đường trước mặt họ bụi bay mù mịt, sau đó có rất nhiều binh sĩ xuất hiện trong tầm nhìn.

Viên Triệu quân! Những binh sĩ này mặc quân phục Viên Triệu quân, quân số của họ cực đông, đông đến nỗi làm cho các ky binh bên này tràn ngập tuyệt vọng.

Cùng lúc đó, Giang Siêu vừa giết chết Tông Hán cũng nhìn thấy Viên Triệu quân xuất hiện từ bên kia, hai mắt hẳn sáng lên, sát ý cũng dâng trào.

Nếu ông trời đã cho hắn cơ hội tiêu diệt quân Nữ Chân, vậy thì sao hắn có thể bỏ lỡ cơ chứ.

"Lạc tỷ tỷ, A Thi Mã, Bằng Cử, chúng ta đuổi theo..."

Hắn túm lấy một con chiến mã của quân Nữ Chân, vừa lên ngựa hắn đã thúc ngựa xông về phía quân Nữ Chân.

Lạc Ngưng Sương và A Thi Mã nghe thấy vậy, các nàng cũng vội vàng thúc ngựa đuổi theo.

Liên quân đăng sau lập tức truy đuổi quân Nữ Chân.

Nhạc Băng Cử cũng cho gọi quân Con Cháu đội dự bị, hơn một nghìn người đang ở trên gò đất chỗ lối ra lập tức nhảy xuống.

Chẳng mấy chốc bọn họ đã đuổi theo ky binh quân Nữ Chân.

Còn ky binh quân Nữ Chân lúc này đang cực kỳ hoảng sợ,

Tông Hán chết ngay trước mắt họ, khiến bọn họ căm phẫn nhưng đồng thời cũng làm bọn họ sợ chết khiếp.

Bây giờ bọn họ gần như không còn ý chí chiến đấu nữa rồi, bọn họ chỉ muốn trốn thoát.

Cái chết của chủ soái có ảnh hưởng lớn nhất lên lòng quân.

Ky binh Nữ Chân đã mất đi ý chí chiến đấu gặp ngay Viên Triệu quân đánh tới.

Nhìn thấy ky binh Nữ Chân vỡ trận, chủ tướng bên Viên Triệu quân mừng khôn xiết, mặc dù quân Nữ Chân dũng mãnh đến nỗi làm họ sợ chết khiếp.

Nhưng đối diện với đội quân đang tan tác như này thì bọn họ vẫn có gan đánh một trận.

Càng không nói đến việc, hiện giờ bọn họ đông quân hơn đối phương nhiều.

Rất nhanh, hai phe đã lao vào nhau, ky binh quân Nữ Chân bị cuốn vào quân trận, ky binh cũng không phát huy được ưu thế nữa.

Có vẻ chủ tướng của Viên Triệu quân đã có chuẩn bị từ sớm, bọn họ không đánh trực diện với ky binh quân Nữ Chân, mà dùng dây thừng gạt chân ngựa, lưới bắt cá các kiểu, chỉ cần là thứ có thể chặn đánh được ky binh thì bọn họ đều dùng hết.

Vị chủ tướng chỉ huy Viên Triệu quân này cũng không phải kẻ hèn nhát.

Chiến thuật mà hắn ta dùng làm cho ky binh Nữ Chân khổ khổng thể tả, cộng thêm việc đang là quân tháo chạy nên lòng quân càng lơ là rời rạc.

Thậm chí bọn họ còn bị tách ra. Hơn nữa, Tà Bảo và các tướng lĩnh quân Nữ Chân còn nhận ra rằng dù bọn họ có xông thế nào cũng không xông ra được quân trận này.

Đúng lúc này, Giang Siêu đã cưỡi ngựa xông tới, đại quân đi theo đăng sau cũng đã đuổi tới nơi.

Dưới tình huống hai bên hợp sức, lần này quân Nữ Chân không còn cơ hội nữa rồi.

Giang Siêu đi thẳng đến chỗ Tà Bảo, mặc dù Giang Siêu không quen đối phương, nhưng hẳn biết đối phương nhất định là Tà Bảo, con trai của Tông Hán.

Nếu hắn đã giết cha con Tông Hán, vậy đương nhiên hắn không thể để đứa con trai cuối cùng của Tông Hán sống đơn độc rồi.

Nhìn thấy Giang Siêu đi tới, Tà Bảo vốn đang tuyệt vọng, trong mắt tràn ngập hận ý, kẻ thù gặp nhau, đương nhiên là đỏ mắt nhìn rồi.

Cùng lúc đó, mấy tướng lĩnh khác nhìn thấy Giang Siêu tới thì cũng xông tới bao vây Giang Siêu, bọn họ muốn giết chết Giang Siêu ở đây.

Thế cũng coi như báo thù cho Tông Hán.

Cho dù hôm nay bọn họ không chạy được, bọn họ cũng phải giết chết Giang Siêu.

Chỉ cần giết được Giang Siêu, người Nữ Chân bọn họ mới không còn kẻ địch mạnh.

Nếu không, người Nữ Chân sẽ không thể đi vào Trung Nguyên, đi vào Hoa Hạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui