Theo lời nói của tên tướng lĩnh này, một loạt tướng lĩnh khác cũng nhìn về phía Trịnh Thế Dân đang ở chủ vị.
Những tướng lĩnh này sắc mặt khác nhau, phần lớn đều rất kích động và hưng phấn, nắm chặt bàn tay với vẻ mặt nóng lòng muốn được thử.
Nhưng có một số tướng lĩnh lại mang vẻ nghiêm túc và lo lắng.
Trịnh Thế Dân ở chủ vị trâm mặc một lúc, rồi âm tàn nhìn về các tướng lĩnh ở trước mặt, lạnh lùng nói:
“Các vị, đây là một cơ hội tốt để tiêu diệt quân Con Cháu.
Giang Siêu không ở Ninh Châu phủ, mà Hy Nhất và Ngột Thuật của Đại Kim chắc cũng muốn đi đánh Ninh Châu...”
“Nếu như vậy, hay là chúng ta hợp tác với bọn họ, đầu tiên cứ diệt được Ninh Châu phủ đã... Các vị nghĩ sao?”
Trịnh Thế Dân vừa dứt lời, cả gian phòng đều yên lặng. Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía Trịnh Thế Dân, một lúc lâu sau vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.
Tất cả mọi người đều không nghĩ đến Trịnh Thế Dân lại nói như vậy. Người Nữ Chân ngoài thành là người ngoài tộc, dù bây giờ thành Đại Danh của bọn họ gặp nhiều nguy hiểm nhưng hầu hết mọi người đều không muốn đầu hàng.
Dù sao, sự hung tàn của người Nữ Chân làm cho mọi người thấy rất bất an, chưa nói đến đây là mối thù dân tộc.
Dù thành Đại Danh lúc nào cũng có thể bị phá nhưng những người này phần lớn đều không muốn đầu hàng. Bây giờ cũng chỉ có Trịnh Thế Dân là dao động mà thôi.
Chỉ là, tất cả mọi người đều không nghĩ đến lúc này Trịnh Thế Dân lại lấy cớ Giang Siêu đang ở ngoài để hợp tác với người Nữ Chân.hắn ta làm như vậy có lẽ là muốn nhân cơ hội này trực. tiếp đầu hàng người Nữ Chân luôn thôi.
Dù sao, từ khi người Nữ Chân bao vây thành, Trịnh Thế Dân rõ ràng tỏ ra sợ hãi và đã nói vài lần là muốn đi cầu hòa người Nữ Chân nhưng lại bị phần lớn các tướng lĩnh dưới trướng ngăn lại.
Trịnh Thế Dân cũng chỉ có thể bỏ qua, nếu không, có khi Đại Danh phủ đã sớm đầu hàng người Nữ Chân rồi.
“Đại soái, không được đâu... Người Nữ Chân hung tàn, nếu chúng ta hợp tác với bọn họ thì có khác gì giành ăn với hổ đâu.
“Đúng vậy, ta biết mối thù giết cha giết đệ giữa đại soái và Giang Siêu không thể không báo, nhưng chúng ta cũng không thể mất đại nghĩa dân tộc được.”
“Người Nữ Chân từ đầu đến cuối vẫn là ngoại tộc, người xưa đã có câu, không phải tộc ta, ắt có dị tâm...”
Nhất thời hơn một nửa tướng lĩnh xung quanh đều lên tiếng ngăn cản, vẻ mặt bi phẫn.
Trịnh Thế Dân nhìn về phía các tướng lĩnh đang ngăn cản, rồi lại nhìn về những tướng linh đang trầm mặc ở một bên khác, mắt hẳn ta sáng lên với vẻ mặt nụ cười khiếp ý, rồi đột nhiên hắn ta ngửa mặt lên trời cười to.
Trong giây lát, hắn ta vỗ nhẹ chiếc ghế chủ soái của mình, giữa một tiếng vang, tay vịn của chiếc ghế ngay lập tức bị đập gấy.
Cùng lúc đó, xung quanh bất ngờ xuất hiện mấy trăm tên binh sĩ đã mai phục sẵn ở bên cạnh, phút chốc, những binh sĩ này đã bao vây tất cả các tướng lĩnh lại.
Đặc biệt những tên tướng lĩnh phản đối Trịnh Thế Dân ngay lập tức bị những binh sĩ này ép vào, khi thấy mình sắp bị bắt thì những tướng sĩ này muốn phản kháng.
Nhưng những quân dùng cung ở xung quanh ngay lâp tức bắn tên băn chết những tướng lĩnh này ngay tại chỗ. Các. tướng lĩnh còn lại run lẩy bẩy đầy sợ hãi.
Nhìn thấy tình hình đã được kiểm soát, vẻ mặt Trịnh Thế Dân lạnh lẽo nói: “Các vị, hôm nay, quyết định của bản soái ai cũng không được nghỉ ngờ, nếu không, bọn họ chính là kết cục của các ngươi”
Các tướng lĩnh nghe vậy đều bị dọa cúi đầu giữ im lặng.
Những tên tướng lĩnh phản đối may mắn thoát được nguy hiểm bị binh sĩ áp giải đi.
Về phần những tướng lĩnh còn lại thì đồng ý với ý kiến của Trịnh Thế Dân, thậm chí bọn họ đã âm mưu chuyện ngày hôm nay từ trước.
Trịnh Thế Dân muốn đầu hàng Nữ Chân, những người này chính là trở ngại.
Chỉ có giết bọn họ, hắn ta mới có thể yên tâm đầu hàng.