Nguyên vương thở dài, đứng dậy rời đi. Tống Chân nhìn bóng dáng phụ vương rời đi, trong mắt xuất hiện chút phức tạp.
Khi Giang Siêu trở lại nơi ở, phát hiện Lạc Ngưng Sương và A Thi Mã đã rời đi, trong sân chỉ còn lại hộ vệ của chính hắn.
Trong phòng, cũng không biết Tống Yên đã rời đi từ lúc nào.
Giang Siêu thở dài, dẫn theo thủ hạ hộ vệ rời khỏi Nguyên vương phủ.
Vừa ra khỏi cửa phủ đã thấy Nguyên vương mang theo một đám hạ thần chờ ở cửa.
Xem ra, Nguyên vương đã sớm đoán được Giang Siêu muốn rời đi, ngược lại Giang Siêu có hơi kinh ngạc, hắn còn đang suy nghĩ Nguyên vương có thể ra tay với hắn hay không.
Nhưng mà, hắn tuyệt đối tự tin rằng Nguyên vương chắc chắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Chỉ cần Nguyên vương không ngốc, ông ta sẽ không làm loại chuyện ngu xuẩn như vậy.
Nguyên vương mặt mũi tràn đầy ý cười tiễn Giang Siêu đến ngoài thành, dọc đường đi ông ta cũng không đề cập tới chuyện lúc trước.
Sau khi ra khỏi thành, quân Con Cháu đã chỉnh tề và liên quân nước Thục đang chờ ở ngoài thành.
Nhìn thấy Giang Siêu đi ra, từ xa Lạc Ngưng Sương và A Thi Mã nhìn Giang Siêu, sự lo lắng trong mắt biến mất.
Hai nàng ta chỉ hừ lạnh nhìn Giang Siêu, sau đó quay đầu sang một bên, cũng không chào đón.
Giang Siêu có chút xấu hổ sờ mũi, trong lòng hơi mất mát, nghĩ đến cảnh tượng đẹp đế tối hôm qua với hai nàng, trong lòng hắn có chút nóng bừng, nhưng nhiều cả là sự xấu hổ.
Với sự bại trận của quân Nữ Chân Tây Lộ và đám người Tông Hán, cũng là thời điểm quân Con Cháu nên trở về Ninh Châu phủ.
Liên quân Thục đi tương trợ Giang Siêu, đương nhiên cũng muốn theo Giang Siêu cùng đi tới Ninh Châu phủ.
Ngay khi Giang Siêu, hai nữ tử và liên quân Thục quay lại Ninh Châu phủ, đại quân Nữ Chân Đông Lộ cùng mười lăm vạn đại quân Trịnh Thế Dân xuất phát đến giao giới giữa Ninh Châu phủ và Đại Danh phủ.
Mà bên kia, bốn thế lực khác do Phương Bách Phật cầm đầu cũng biết chuyện quân Nữ Chân Tây Lộ bị diệt, trong mắt bọn họ tràn ngập khiếp sợ, đồng thời cũng có tính toán riêng.
Giang Siêu và quân Con Cháu quá mạnh khiến cho bọn họ sợ hãi, tuy rằng Giang Siêu cũng không thuận thế diệt quân Nguyên Triệu, nhưng việc Giang Siêu xưng bá thiên hạ cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
Với những người muốn làm hoàng đế, Giang Siêu chắc chắn sẽ là kẻ địch mạnh của bọn họ.
Tất cả thế lực bốn phương đều nảy sinh ý nghĩ muốn loại bỏ Giang Siêu.
Hơn nữa, tin tức quân Nữ Chân Đông Lộ và Trịnh Thế Dân liên minh tiến công Ninh Châu phủ khiến cho bọn họ càng thêm manh động.
Đối mặt với ba thế lực khác đưa ra yêu cầu xuất động liên quân tiến công Ninh Châu phủ, nhiều phe cùng nhau ra tay, giải quyết Ninh Châu phủ của Giang Siêu, Phương Bách Phật hơi động tâm.
Có điều hắn ta vẫn giữ lý trí, dù sao, trên tay Giang Siêu cũng có những vũ khí tiên tiến, hơn nữa chiến lực của quân Con Cháu quá khủng bố. Nhưng hắn ta vẫn rất do dự.
Chỉ là, do dự thì do dự, điều đó cũng không có nghĩa là hắn †a thật sự không dám xuất binh.
Trải qua một thời gian đấu tranh tư tưởng, Phương Bách Phật và các thế lực tứ phương vẫn quyết định phái liên quân ra trước.
Về phần rốt cuộc là đâm sau lưng Giang Siêu một đao hay là như thế nào, cũng chỉ có thể nói là từ từ tính.
Nếu như, Giang Siêu cùng quân Nữ Chân và Trịnh Thế Dân của Đại Danh phủ đấu đến mức lưỡng bại câu thương, bọn họ có thể đâm một đao này.