Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Đông Ly Thải gật đầu nói: 'Miên Miên tỷ yên tâm, hiện tại kỹ thuật nhà kính đã được phổ biến rộng rãi, lứa cây ăn quả và hoa màu đầu tiên sẽ được thu hoạch, quân lính tiền tuyến sẽ không chịu cảnh đói khát.

Nhân công quả thực không đủ, nhưng ta đã huy động nông dân từ các thôn trốn đến đây tham gia trồng trọt.

Ta tin rằng một khi kỹ thuật nhà kính được phổ biến rộng rãi khắp mọi nơi ở Ninh Châu phủ, chúng ta sẽ không phải lo lắng về vấn đề lương thực nữa."

Tô Miên Miên nghe vậy gật đầu, sau đó nàng nhìn sang một nhóm quản lý cấp cao khác, sắp xếp toàn bộ các nhiệm vụ.

Mọi người chăm chú lắng nghe, trong lòng không ngừng tán thưởng, không hổ danh là cô vợ do chính Giang Siêu đào tạo, năng lực tổ chức và lãnh đạo của nàng thực sự lợi hại.

Ngay cả khi đối mặt với tình huống như thế này, nàng vẫn có thể sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, đâu vào đấy.

Ngay cả những người thông minh khôn khéo đứng ở đây như Tô Văn cũng cảm thấy mình không bằng nàng...

Sắp xếp xong xuôi tất cả mọi việc, mọi người đều bắt đầu thực hiện nhiệm vụ của mình, Mộ Dung Chỉ Tình phụ trách bộ phận tình báo, đến báo cho Tô Miên Miên một tin tức.

Giang Siêu dẫn đầu mười nghìn quân Con Cháu đã tiến vào biên giới giữa Ninh Châu phủ và Đại Danh phủ.

Nàng đã yêu cầu nhân viên tình báo gửi chỉ tiết tin tức ở Ninh Châu phủ cho Giang Siêu biết.


Mặt khác, Giang Siêu cũng hồi âm, hy vọng có thể vận chuyển một nhóm quân nhu đến đó.

Trong trận chiến quyết định với quân Tây Lộ của tộc Nữ Chân, quân nhu hắn mang theo gần như đã cạn kiệt, đánh một trận thì không sao, nhưng nếu là trận chiến quy mô lớn kéo dài thì đạn dược e là sẽ không đủ.

Nếu là thời đại vũ khí lạnh, tất cả đầu sử dụng vũ khí lạnh, dùng chiến lợi phẩm của cuộc chiến cung cấp cho quân đội của mình thì quân nhu cũng không quá quan trọng.

Nhưng phần lớn quân Con Cháu của Giang Siêu đều được trang bị vũ khí nóng.

Từ trong tay kẻ địch không có đạn dược nào có thể tịch thu được nên chỉ có thể điều động trang bị từ Ninh Châu phủ.

Tô Miên Miên giao chuyện này cho Đông Ly Nguyệt.

Về đến nhà, đúng lúc nhìn thấy Tô Tiểu Thảo ôm tiểu Giang Thần trong tay đi ra.

Cậu bé nhìn thấy mẹ trở về lập tức vươn tay đòi bế.

"Mẹ... ôm..." Tiểu Giang Thần đã hơn một tuổi, nhìn rất kháu khỉnh, khỏe mạnh, cực kỳ đáng yêu.


Tô Miên Miên ôm lấy con trai, trong mắt đều là sủng ái, cưng chiều, nhưng trong đáy mắt cũng có chút lo lắng, nàng nghĩ tới Giang Siêu đang ở bên ngoài, cũng không biết hắn bây giờ ra sao.

Mà lúc này Giang Siêu đang dẫn đầu quân Con Cháu hành quân thần tốc tiến về phía trước, ngoài chín nghìn quân Con Cháu còn có năm mươi nghìn binh lính liên quân do Lạc Ngưng Sương và A Thi Mã tuyển chọn.

Tổng cộng có năm mươi chín nghìn người, tất cả binh sĩ đều cưỡi ngựa chiến.

Toàn bộ ngựa chiến này đều là chiến lợi phẩm tịch thu từ trong tay tộc Nữ Chân.

Một nghìn người còn lại thuộc Pháo Binh doanh của quân Con Cháu đi theo phía sau, mặc dù Pháo Binh doanh dùng xe ngựa để vận chuyển pháo nhưng tốc độ vẫn chậm hơn quân tiên phong rất nhiều.

Mà Súng Cối doanh bởi vì ống súng cối dễ dàng mang theo nên là hành quân nhanh chóng theo đoàn quân về phía trước.

Giang Siêu ở phía trước, Lạc Ngưng Sương và A Thi Mã một trái một phải theo sát bên cạnh, vượt qua thời gian xấu hổ, ba người không suy nghĩ nhiều về những gì xảy ra đêm đó.

Hiện tại là thời điểm quan trọng, không phải là lúc để tính toán mọi chuyện đêm đó.

Chẳng qua hai người phụ nữ thỉnh thoảng lại nhìn Giang Siêu với ánh mắt xấu hổ.

Nhớ đến tình cảnh đêm đó, sắc mặt hai người đều đỏ bừng, tim đập thình thịch.

Thái độ đối với Giang Siêu cũng trở nên cực kỳ ôn nhu, dịu dàng.

Trái tim bọn họ hoàn toàn sa ngã trong tay Giang Siêu rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận