Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Đại quân tổng cộng tám vạn, có thể tiến hành tấn công quân Con Cháu bất cứ lúc nào.

Ở trăm dặm phía trước, quân Con Cháu xây dựng vài mặt trận.

Đông Ly Ưng lựa chọn nơi đây chặn đường kẻ địch là vì lên phía trước nữa là đồng bằng, không thích hợp để chặn đường.

Nơi đây địa thế phức tạp, chủ yếu là đồi núi, quân Con Cháu chỉ cần dựng thêm vài mặt trận là có thể kéo dài tuyến phòng thủ ra mấy trăm dặm, kể cả khi chỉ có bốn vạn binh.

Tại một mặt trận, trong phòng chỉ huy, Đông Ly Ưng và Nam Minh Chinh đang xem xét tình hình tiền tuyến.

Lúc này, có người từ bên ngoài phòng chỉ huy bước nhanh vào. Thấy Đông Ly Ưng và Nam Minh Chinh, tên tướng lãnh vội vàng chào kiểu quân đội, rồi nói: “Báo cáo tư lệnh, tham mưu trưởng, tiểu đoàn mười lăm phía bên phải báo tin là có một đội liên quân khoảng năm vạn quân Bình Nhạc và ky binh Nữ Chân đang tiến về hướng thành Phàn Dương, tiểu đoàn trưởng hỏi là có cần đi chặn đường hay không?”

Nghe hắn ta báo tin, Đông Ly Ưng và Nam Minh Chinh nhíu mày.

Hai người nhìn nhau, rồi cùng nhìn về phía giữa bản đồ.

Bọn họ cùng nhau đi tới trước bản đồ, chỉ phía bên phải bản đồ. Sau đó, Đông Ly Ưng nói với Nam Minh Chinh: “Hi Nhất quả nhiên là định phái binh đánh lén thành Phàn Dương.


Ông ta muốn chặn đường lui của chúng ta, và muốn lợi dụng các mặt trận dài không thể chia quân của chúng ta, khiến chúng ta tiến không được lui không xong.”

Các tướng lãnh khác trong phòng chỉ huy nghe vậy đều gật đầu. Nam Minh Chinh nói: “Tuy rằng chúng ta có thể chặn đường vị trí của bọn họ, nhưng mà như vậy sẽ làm rối sự sắp xếp của quân bên ta.

Hi Nhất đã cho đại quân đẩy nhanh tốc độ, có khi ông ta còn mong quân bên ta đi chặn đường nữa.”

“Ừ, ngươi nói rất đúng, bây giờ chỉ còn xem Bắc Quỳnh Lãnh có thể giữ được thành Phàn Dương hay không thôi.

Ngoài ra, chắc là còn ba ngày nữa sư đoàn mười tám được điều từ phủ Doanh Châu sẽ đến chiến trường. Bắc Quỳnh Lãnh chỉ cần giữ thành ba ngày là được.”

Đông Ly Ưng gật đầu, trong mắt lóe sáng. Hắn nói với tướng lãnh báo tin: “Nói với tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn mười lăm là thả bọn họ đi, đừng để cho bọn họ thấy được quân bên ta.

Hơn nữa, phái thêm lính trinh sát đi trinh sát, để đề phòng bọn họ không phải đi tấn công thành Phàn Dương, mà là đi đánh lén sau lưng quân bên ta.”

“Một khi bọn họ có dấu hiệu đi về phía sau lưng quân bên ta thì lập tức cho đội dự bị của sư đoàn tám đi chặn lại."


Tên tướng lãnh nghe vậy thì gật đầu rồi đi ra ngoài.

Đông Ly Ưng nhìn về phía Thành Phàn Dương, hít sâu một hơi, trận chiến này có thể thăng hay không phụ thuộc vào việc có giữ được thành Phàn Dương hay không.

Hắn sắp xếp cho Bắc Quỳnh Lãnh đi giữ thành Phàn Dương, là vì đoán quân Nữ Chân sẽ đi đánh lén thành Phàn Dương.

Đồng thời, hắn cũng đã lên kế hoạch ứng phó liên quan là điều sư đoàn mười tám ở phủ Doanh Châu đi thành Phàn Dương.

Tuy rằng sư đoàn mười tám chỉ có một vạn hai nghìn người, nhưng mà sư đoàn mười tám có tiểu đội được trang bị hai nghìn súng trường, cộng thêm tiểu đội đại bác và tiểu đội pháo cối, hoàn toàn đạt tiêu chuẩn sư đoàn bộ binh hiện đại, tuyệt đối có thể nhẹ nhàng tiêu diệt năm vạn người đánh lén.

Lúc này, có người đến báo là hai vạn người quân Bình Nhạc phía bên trái đã đến chỗ cách mặt trận quân Con Cháu không xa.

Trận chiến chặn đường đầu tiên sắp nổ ra rồi.

Đông Ly Ưng nhìn về phía bên trái, trong mắt hiện lên vẻ mong chờ.

Đây là lần đầu tiên hắn gặp được trận chiến chặn đường với quy mô lớn.

Hắn từng được Giang Siêu dạy chiến thuận liên quan, nên có thể linh hoạt điều động bố trí binh lực.

Nhưng mà hắn không chắc là có thể đánh đuổi được kẻ địch hay không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận