Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Bên ông ta có một vạn ky binh.

Năm hướng khác, mỗi hướng có sáu nghìn ky binh cộng thêm bốn nghìn binh khác.

Đại quân của Hi Nhất đẩy nhanh tốc độ, rất nhanh thì đến chỗ của Trịnh Thế Dân.

Thấy Trịnh Thế Dân mặt mày khó coi, rồi lại sợ hãi nhìn ra đồi núi phía trước, trong mắt Hi Nhất lập lòe ánh sáng.

“Trịnh công tử, ngươi định sợ chiến bỏ chạy hả?”

Giọng nói của Hi Nhất vang lên sau lưng Trịnh Thế Dân.

Trịnh Thế Dân giật mình quay đầu lại nhìn, trên mặt lập tức hiện lên vẻ sợ hãi.

Tuy rằng hắn ta có ý định chạy trốn, nhưng mà hắn ta chạy trốn được hả?

Trước mặt người Nữ Chân, hắn ta yếu ớt đến đáng thương.

Nếu bây giờ hắn ta quay người bỏ chạy, thì chắc người đầu tiên muốn giết hắn ta là Hi Nhất.

Hắn ta có chút hối hận về quyết định đầu hàng Hi Nhất.


Sự mạnh mẽ của quân Con Cháu khiến cho vật hi sinh là hắn ta sợ hãi.

Lúc nãy hắn ta còn rất đắc ý, cho rằng kỹ thuật đạn pháo bên mình dù không bằng bên quân Con Cháu, thì cũng có thể gây tổn thất lớn cho quân Con Cháu, thậm chí còn có thể hóa bị động thành chủ động.

Hắn ta nghĩ hay lắm, nhưng mà hiện thực lại tát mạnh hắn †a một cái. Đạn pháo của quân Con Cháu đâu chỉ tốt hơn bọn chúng một chút, thật sự là khác nhau một trời một vực mới đúng.

Đám pháo cối mìn tre của hắn ta băn không tới đồi núi, súng etpigôn thì càng bắn không tới đồi núi, lựu đạn giả cũng như vậy luôn. Vậy thì làm sao hắn ta có thể đánh với quân Con Cháu được?

“Đại soái nói đùa rồi, nếu tại hạ đã làm việc cho đại soái, thì đương nhiên sẽ một lòng một dạ làm việc.

Ta chỉ là đang suy nghĩ cách đối phó, rồi mới xác định phải tấn công thế nào...” Trịnh Thế Dân vội vàng giải thích.

Hắn ta biết nếu mình nói không ổn thì có thể sẽ bị Hi Nhất chém chết ngay tại chỗ.

Tuy răng hắn ta không cam lòng, cũng có chút tức giận, nhưng mà hắn ta vẫn cười làm lành nói.

“Vậy Trịnh công tử có nghĩ ra cách đối phó kẻ địch chưa?”

Hi Nhất thu lại ánh mắt lạnh lẽo, nhìn lên đồi núi đối diện, đôi mày nhíu chặt lại.

Ông ta có chút bối rối về chiến thuật của quân Con Cháu, trong nhất thời chưa nghĩ ra được cách đối phó.


Lúc này, ông ta nhớ tới chuyện quân Tông Hán phía Tây bị tiêu diệt sạch sẽ.

Nói đúng hơn là Tông Hán vì không quen biết chiến thuật của quân Con Cháu nên bị thua.

Bây giờ, ông ta chỉ cần tìm hiểu chiến thuật của quân Con Cháu, rồi bố trí và điều chỉnh cho phù hợp, thì nhất định sẽ tiêu diệt được quân Con Cháu.

“Trịnh công tử, cách tốt nhất hiện giờ là đoạt vùng đồi núi phía trước, chỉ cần đoạt được nó là có thể đảm bảo được đường đi thung lũng, và có thể đứng từ trên cao nhìn xuống cả khu vực xung quanh...”

Hi Nhất chỉ tay về phía vùng đồi núi phía trước. Ông ta không hổ là danh tướng, có cả ánh mắt độc đáo lẫn tư duy sinh động.

Ông ta chỉ dựa vào quan sát địa hình, kết hợp với trận chiến vừa rồi, là lập tức tìm ra được điểm mấu chốt.

Ông ta nói ra được ưu thế trận địa, cũng thấy được quân Con Cháu dùng trận địa chiến kiềm chế bọn họ.

Bây giờ ông ta muốn đi thông thung lũng tiêu diệt quân Con Cháu, cách duy nhất là phải đoạt được mặt trận phía trước, nếu không mọi thứ chỉ là nói suông.

“Đại soái đúng là lợi hại, chỉ nhìn thôi là nhìn ra vấn đề mấu chốt.”

Nghe vậy, Trịnh Thế Dân lập tức mở lời nịnh nọt.

Hi Nhất rất thích thú khi nghe lời nịnh nọt.

Nhưng mà ông †a vẫn nhíu mày, nhìn sang hai bên lần nữa.

Trịnh Thế Dân nhân cơ hội hỏi: “Đại soái, không biết ngươi có cách hay để đối phó kẻ địch không?”

Hắn ta không nghĩ ra được cách hay gì trong thời gian ngắn, đành phải gửi hi vọng lên người Hi Nhất, một người có tài năng về quân sự.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận