Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Hoặc là hắn ta có thể nhận được kết quả mình muốn từ chỗ Hi Nhất, để tránh Hi Nhất buộc hắn ta đi chịu chết.

Hi Nhất quay lại nhìn Trịnh Thế Dân, rồi nhìn về đội quân máy băn đá phía sau mình, vốn định dùng máy bắn đá để tấn công thành, nhưng bây giờ chắc là có thêm tác dụng khác nữa.

Máy bắn đá phối hợp với đạn pháo của Trịnh Thế Dân, dù không thể nổ được phần nào đồi núi, thì cũng có thể nổ chết quân Con Cháu trên đồi núi nếu bắn liên tục.

Ông ta lạnh nhạt nhìn Trịnh Thế Dân, nói: “Ra lệnh cho bộ binh của ngươi chuẩn bị sẵn sàng, đưa hết đạn pháo của các ngươi đến đội quân máy bắn đá phía sau, chờ mệnh lệnh của bổn soái..."

Nghe vậy, Trịnh Thế Dân giật mình, rồi nhanh chóng phản ứng lại, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng.

Tuy rằng pháo cối mìn tre của hắn ta không bắn ra xa được, nhưng mà máy bắn đá của Hi Nhất có thể bắn đạn pháo lên trên đồi núi.


Nếu đạn pháo nổ tung trên đồi núi thì đám người núp trên đó sẽ bị nổ chết.

Trịnh Thế Dân gần như có thể thấy được cảnh đám quân Con Cháu bị nổ đến kêu cha gọi mẹ.

“Đại soái cao minh, làm vậy thì cho dù có nhiều người hơn nữa núp trên đồi núi thì cũng có thể xử lý cả ổ.

Ha ha, có lẽ quân Con Cháu không ngờ được là sẽ gặp được người tài như đại soái vậy...”

Trịnh Thế Dân nịnh nọt một hơi rồi vội vàng chỉ huy cấp dưới đưa hết đạn pháo của bọn họ cho đội quân máy băn đá của quân Nữ Chân.

Lúc này, mặt trận máy bắn đá đang lắp ráp máy băn đá, xem ra là trước khi tới gặp Trịnh Thế Dân, Hi Nhất cũng đã có ý định kết hợp máy bắn đá và đạn pháo.

Nhìn máy bắn đá đang lắp được lắp ráp và một đống đạn pháo mới vừa được chuyện tới, Hi Nhất thở dài.

“Tông Hán, nếu khi ấy các ngươi cũng có đạn pháo thì có lẽ sẽ không thua, và người chết sẽ là Giang Siêu và quân Con Cháu... haizz... ngươi yên giấc nghìn thu đi, bổn soái sẽ báo thù cho ngươi.”

Nói đến đây, Hi Nhất nhìn sang tướng lãnh bên cạnh, nói: “Truyền lệnh cho năm đội quân ở năm đường khác, bảo bọn họ làm theo cách của bổn soái, kết hợp máy bắn đá và đạn pháo, tấn công vị trí trên cao của kẻ địch, san bằng bọn họ...”

Ông ta ra lệnh xong, tướng lãnh cấp dưới vội vàng nhận lệnh mà đi.


Trong mắt tên tướng lãnh hiện lên vẻ phấn khích, gã dường như có thể thấy được cảnh quân Con Cháu thua hoàn toàn.

Bên này, máy băn đá của quân Nữ Chân được lắp ráp xong. Khi đại quân đến đây, đại quân đã có sẵn đội quân máy bắn đá.

Máy bắn đá là vũ khí lợi hại để tấn công thành.

Cũng vì có máy bắn đá nên quân Nữ Chân bọn họ mới có thể diệt tộc Khiết Đan trong thời gian ngắn. Máy bắn đá đã lập được rất nhiều công lớn.

Hiện giờ, cái loại vũ khí lợi hại mà quân Nữ Chân luôn tự hào này lại phát huy ra uy thế của nó.

Hi Nhất ra lệnh một tiếng, năm mươi máy bắn đá mang theo đạn pháo được bật lửa bay hướng đồi núi phía trước.

Đợt bản đầu tiên bắn ra, đạn pháo vừa đến đồi núi đối diện, đợt bắn tiếp theo đã chuẩn bị xong, có thể thấy được là kỹ thuật máy bắn đá của người Nữ Chân rất tiên tiến.


Ngay khi máy bắn đá chuẩn bị bắn đợt thứ hai, trên đỉnh đồi núi chợt có tiếng nổ mạnh vang lên, từng làn khói bụi bốc lên, Trịnh Thế Dân và Hi Nhất ở phía dưới thậm chí cảm nhận được trời run đất run.

Và đợt đạn pháo thứ hai cũng bay ra.

Cơn nổ mạnh đầu tiên vừa dứt, cơn nổ mạnh thứ hai đã vang lên, khói lửa màu đen gần như nhuộm đen hết cả đồi núi.

Trên mặt Trịnh Thế Dân tràn đầy vẻ tàn nhẫn, còn có cả vẻ đắc ý.

Nếu không có đạn pháo của hắn ta thì chắc là Hi Nhất sẽ không nghĩ ra được chiến thuật hoàn mỹ như thế.

Hắn ta cũng coi như nhận được bài học từ Hi Nhất, xem ra là cần phải tăng cường nghiên cứu kỹ thuật chế tạo đạn pháo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận