Lúc này, một bé gái trông khoảng tám chín tuổi nhìn Giang Siêu với ánh mắt cầu xin.
Cô bé rất gầy yếu, säc mặt vàng như nến, rõ ràng là suy
dinh dưỡng, cộng thêm thường xuyên bị đói.
Cô bé năm tay cậu bé bốn năm tuổi. Cậu bé tha thiết nhìn Giang Siêu trong khi bụng sôi ùng ục.
Mười mấy người còn lại đều là người già trẻ nhỏ giống như vậy. Bọn họ là một đám người nghèo khổ nhất trong thôn.
Hoặc là già nua lẻ bóng, hoặc là trẻ nhỏ không còn người thân, chỉ có thể dựa vào mình khó khăn mà sống qua ngày.
Giống như cô bé và em trai cô bé ở trước mắt vậy.
Phụ thân lên núi hái thuốc bị ngã chết. Mẫu thân ra sau núi đào rau dại bị hổ cản đứt một chân.
Nếu không phải lúc ấy có hơn mười thôn dân cũng có mặt ở đó, cùng nhau góp sức đuổi hổ đi, thì mẫu thân hai đứa nhỏ đã chết rồi.
Tuy rằng hiện giờ người còn sống, nhưng mà không thể đi lại được, cả một nhà đều phải dựa vào bé gái chín tuổi nuôi sống.
Trong thôn có rất nhiều gia đình hoàn cảnh khó khăn như vậy.
Ví dụ như Tô Miên Miên, phụ mẫu nàng bị bệnh phong hàn chết, chỉ để lại hai tỷ muội giấy dụa sống sót.
“Hai đứa giúp đỡ Miên Miên nấu nước nấu cơm đi. Yên tâm, ca ca bao cơm no, còn cho hai đứa một ngày hai đồng tiền nữa” Giang Siêu xoa nhẹ đầu cô bé, đau lòng nói.
Tuy rằng hai tỷ đệ không thể giúp đỡ được gì nhiều, nhưng mà hẳn vẫn cung cấp một công việc cho hai đứa nhỏ.
Gần như cả thôn đều là loại gia đình thế này, Giang Siêu tạm thời chưa có khả năng miễn phí giúp đỡ mọi người.
Số người già trẻ nhỏ còn lại, già là từ năm mươi đến sáu mươi tuổi, trẻ là mười mấy tuổi.
Giang Siêu sắp xếp cho bọn họ đi đào lò đốn củi, có thể làm được bao nhiêu thì làm. Ngoài ra còn chọn thêm hai người giúp đỡ Tô Miên Miên nấu cơm.
Nói không chừng sau này hắn không chỉ bao cơm những người trước mắt, mà còn phải bao cơm hết cả thôn.
Đến cuối ngày, hắn đã dùng hết hai lượng bạc.
Tô Miên Miên đứng bên cạnh xem mà giật nảy mình, cảm thấy Giang Siêu lại đang phá của. Nhưng nàng sợ bị Giang Siêu đánh nên không dám xen vào chuyện của hẳn.
Giang Siêu bảo nàng làm gì thì nàng cứ làm theo là được. Ít nhất hiện giờ nàng và muội muội không còn phải lo lắng về chuyện đồ ăn nữa.
Dù cho có hơi mệt mỏi thì nàng cũng cảm thấy thỏa mãn.
Sau khi sắp xếp xong chuyện trong nhà, Giang Siêu dẫn ba mươi hai người thanh niên khỏe mạnh và A Sinh đi ra ngoài.
Theo yêu cầu của Giang Siêu, tất cả mọi người đều lấy theo cây cuốc và dao chẻ củi.
Giang Siêu dẫn mọi người tới cửa thôn, bên trái là sườn đất cao năm sáu mét, phía dưới là con đường rộng khoảng ba mét, bên phải là một cánh rừng tre.
Giang Siêu bảo mọi người đào rất nhiều hố, phái người nhặt rất nhiều cục đá đặt trên sườn đất, còn cho người leo lên đỉnh sườn đất để quan sát phía trước.
Đứng trên đỉnh sườn đất có thể nhìn thấy rõ ràng tình huống phía trước. Nếu bọn cướp tới đây, thì có thể thấy được bọn họ lúc ở xa vài dặm.
Ngoài ra, Giang Siêu còn dẫn mọi người đi làm rất nhiều bẫy trong rừng tre.
Với năng lực đặc công của Giang Siêu, dùng vật liệu có sẵn tại chỗ để làm bẫy là rất đơn giản.
Lúc mọi người bận rộn làm việc tới buổi chiều, Tô Miên Miên dẫn người mang cơm tới. Mọi người được ăn no, càng thêm ra sức làm việc.
Phần lớn lương thực của thôn dân đều phải dùng để nộp thuế, còn lại không được bao nhiêu lương thực, vậy nên mọi người rất ít được ăn các món như gạo mì, ngày thường đều ăn trấu nuốt rau.
Giang Siêu không chỉ có đưa tiền, còn miễn phí đưa ăn, ăn là ăn cơm trắng, mọi người không tích cực làm việc mới là lạ.
Có điều, Giang Siêu chỉ có tám mươi lượng bạc, cứ tiêu xài thế này thì chắc là không kéo được mấy ngày.
Nhưng mà hiện giờ chỉ cần giải quyết xong bọn cướp, còn về kiếm tiền thì hắn có rất nhiều cách.
Đến lúc ấy, đừng nói là nuôi sống một thôn, cho dù có thêm làng trên xóm dưới thì một mình hắn cũng có thể nuôi nổi.
Mọi người làm xong bấy thì trời cũng đã tối. Khi nấy, Giang Siêu nhân lúc mọi người đang làm việc, đã lấy thuốc nổ còn dư lại làm thành gói thuốc nổ.
Hản chôn gói thuốc nổ vào trong hố, rồi rót dầu hỏa vào. trong ống tre chôn ở bên cạnh.
Vì sợ ngòi nổ có vấn đề, hắn còn thấm chút dầu hỏa vào. mối nối giữa gói thuốc nổ và ngòi nổ. Đến khi đó, chỉ cần châm lửa dầu hỏa thì gói thuốc nổ sẽ nổ bay đám cướp kia.
Làm xong mọi chuyện, Giang Siêu bảo mọi người đi về. Hôm nay trời lạnh, bọn cướp còn không đến mức nửa đêm tới đây để đánh giết một thôn.
Có điều, Giang Siêu ra lệnh cho mọi người sáng mai phải tới đây.
Mất khoảng một ngày để đi từ núi Mạo Nhân tới thôn. Thời gian Lưu Xuân Hoa đi báo tin, cộng thêm thời gian bọn cướp tới đây, cả đi lẫn về là một ngày một đêm. Hôm nay bọn cướp không tới, vậy nhanh nhất cũng là sáng mai mới đến.
Vậy nên Giang Siêu không hề sốt ruột.
Theo suy đoán của hắn, chắc là khoảng giữa trưa ngày mai bọn cướp mới tới.
Lúc này, trong phủ quận chúa huyện An Ninh, huyện chúa An Ninh - Tống Ninh Tuyết đang xem công văn trên tay, đôi mày lá liễu xinh đẹp nhíu lại.
Trên khuôn mặt xinh đẹp đến mức tận cùng kia tràn đầy vẻ cảm thán. Nàng lẩm bẩm: “Giang Siêu! Ngươi thật sự giết chết hai tên cướp chỉ băng một mình ngươi hả? Nghe nói có một tên có võ công đứng hàng thứ hai trong năm tên cầm đầu đám cướp núi Mạo Nhân, chỉ đứng sau có một mình Ác Hổ thôi. Cho dù là bộ đầu Thiết Ưng của huyện nha cũng không dám nói mình có thể thắng được hắn ta. Ngươi có loại thực lực này. thật sao?”
Nàng mặc áo giáp màu bạc, trông có vẻ phấn chấn oai hùng.
Lúc ban ngày, huyện thừa gửi tin chém chết hai tên cướp, nàng nghe xong là cảm thấy không đúng.
Chỉ bằng đám sai dịch vô dụng của huyện nha mà có thể chém đầu tứ đương gia cầm đầu đám cướp núi Mạo Nhân?
Đây là chuyện không thể nào.
Nếu thật sự dễ dàng như vậy, thì nạn trộm cướp huyện An Ninh không đến mức rầm rộ thế kia.
Vì vậy, nàng phái người đi tra, có được tin tức mà mình muốn.
Chém chết tên cướp là một thôn phu trong một thôn nhỏ.
Nghe nói là một mình hẳn giết chết tên cướp, còn không bị thương một chút nào.
Lúc đám người Giang Siêu tới giao thi thể, sai dịch đang cảm thán không có người nào giết được đám cướp, vừa lúc A Sinh nghe được nên khen lấy khen để Giang Siêu một trận.
Tin tức mà Tống Ninh Tuyết tra được đến từ chỗ sai dịch kia.
Lúc ấy nàng liền nghĩ Giang Siêu có thể làm được, vậy thì hắn hoặc là võ công hơn người, hoặc là thông minh hơn người.
Nếu đất phong của nàng thật sự có người thông minh lại dũng cảm như vậy thì nàng cũng muốn mời làm việc cho nàng.
Nàng mới vừa nhận đất phong, một lòng mong muốn dân chúng dưới sự cai trị của nàng được cơm no áo ấm, bình an giàu có.
Nạn trộm cướp là mục tiêu xử lý đầu tiên của nàng, tiếc là nàng không có người dùng.
“Quận chúa, chỉ cần ngày mai đi tới thôn đó là có thể biết được có phải là hắn hay không. Nếu hẳn thật sự có năng lực thì có lẽ hẳn có thể giúp người giải quyết nạn trộm cướp huyện An Ninh” Hộ vệ xinh đẹp cung kính đứng bên cạnh nói.
Nàng ấy cũng mặc một bộ áo giáp màu bạc, khí chất không chút thua kém Tống Ninh Tuyết.
“Ừ, Tiểu Nhã nói đúng, ngày mai chúng ta cùng đi xem Giang Siêu có giống như lời người ta nói hay không” Tống Ninh Tuyết gật đầu.