Hy Nhất tin rằng Ngân Thuật Khả sẽ dẫn theo đội quân của mình đánh úp quân Con Cháu, chắc chắn có thể vây quân Con Cháu cả đẳng trước lẫn đăng sau.
Trực tiếp tiêu diệt trận địa phía trước.
Nhưng bây giờ hẳn ta cần thời gian, những trinh sát leo tường lẻn vào thành không có cưỡi ngựa, bọn họ lẻn vào mà.
Còn có lẻn vào được không, Hy Nhất cũng không chắc chản, nhưng hẳn ta phái rất nhiều người lẻn vào, nên thể nào cũng sẽ có một hai người lẻn vào được.
Từ đây đến thành Phàn Dương, cho dù đi nhanh cả ngày lẫn đêm, ít nhất cũng phải mất một đến hai ngày.
Nếu không quen đường, có khi còn bị lạc.
Nhưng dù thế nào đi nữa, ít nhất là sau ba đến năm ngày Ngân Thuật Khả có thể đưa quân tới đây rồi.
Khi đó sẽ là ngày tận thế của quân Con Cháu, Hy Nhất không vội, hắn ta đợi được, ba đến năm ngày thôi mà.
Chỉ cần tiêu diệt quân Con Cháu trước mặt, thì quân Con Cháu ở cả Ninh Châu phủ sẽ không thể chống lại bọn hẳn được nữa.
Hản ta ngẩng đầu nhìn lên đỉnh đồi văng vẻ, khóe miệng nhếch ra tia mỉa mai.
Quân Con Cháu ẩn nấp ở đó có lẽ không biết rằng tử vong sắp đến nhỉ.
Bên kia ngọn đồi, Đông Ly Ưng và Nam Minh Chinh đang nhìn quan sát quân địch ở phía trước, vẻ mặt hai người ngưng trọng.
"A Ưng, với số quân hiện giờ của chúng ta, thì chỉ đủ để ngăn địch thôi, không thể tiến hành phản kích quy mô lớn, nếu tiếp tục như vậy thì sẽ không có lợi cho chúng ta."
"Trước đó có mấy tên địch muốn lẻn vào, tuy đã bị chúng ta bắt, nhưng ta nghĩ chắc chắn quân địch đã lẻn được vào phía sau chúng ta rồi, nếu bọn chúng dẫn Ngân Thuật Khả ở thành Phàn Dương tới, e là chúng ta sẽ gặp nguy hiểm."
Đông Ly Ưng nghe Nam Minh Chinh nói xong, hẳn ta gật đầu.
"Hiện giờ chắc là Hy Nhất đang chờ thời cơ, hẳn ta muốn cùng Ngân Thuật Khả đánh chúng ta từ hai phía.
Chẳng qua, bên thành Phàn Dương, Tiểu Lãnh đã chặn đứng lượt tấn công đầu tiên của Ngân Thuật Khả, tạm thời giữ được thành Phàn Dương.
Chỉ không biết hắn có thủ vững được không. Chỉ cần sư đoàn Mười Tám có thể tới đây trước khi thành bị phá, thì Ngân Thuật Khả không không đủ để gây nguy hiểm nữa”
"Còn về Hy Nhất trước mặt, bây giờ ta đang đợi, đợi tiên sinh tới. Vũ khí của chúng ta chiếm ưu thế cực lớn, nhưng tính về nhân số, số binh của chúng ta không hề có ưu thế trước người Nữ Chân, đánh trực diện cũng không phải điểm mạnh của quân ta."
"Hy Nhất không chủ động tấn công, chúng ta cũng không làm gì được hắn, nhưng nếu tiên sinh tới thì chuyện sẽ khác."
Nói tới đây, Đông Ly Ưng đưa mắt nhìn về phía đại quân Nữ Chân, trong mắt hiện lên vẻ mong đợi.
Hắn ta đã nhận được tin tình báo mà Giang Siêu gửi tới, Giang Siêu cũng trả lời về sự sắp xếp chiến thuật của hắn ta. Hẳn ta ngăn chặn quân Nữ Chân, giữ chân chúng ở đây. Còn Giang Siêu sẽ dẫn quân đánh bất ngờ sau lưng quân Nữ Quân trong thời gian ngắn nhất.
Dưới sự tấn công từ hai bên, kết cục của quân Nữ Chân. Nghĩ thôi là biết rồi.
Ở bên kia, nơi giáp danh giữa bốn thế lực đám Phương Bách Phật và Ninh Châu phủ, Phương Bách Phật đã dẫn mười vạn người xuất hiện ở nơi giáp danh của hai phe.
Nhìn vùng đất trước mặt, ánh mắt Phương Bách Phật hừng hực lửa nóng, nhưng hẳn ta vẫn còn do dự một chút.
Dù sao, binh lực của hắn ta mới có mười vạn. Đây còn là kết quả sau khi bốn bên liên quân lại.
Mặc dù tổng binh lực của bốn bên bọn hẳn cộng lại có gần ba mươi vạn, nhưng hắn ta không thể điều hết toàn bộ quân ra được.