Điều mà Phương Bách Phật muốn là nhân lúc cháy nhà hôi của, tiện thể diệt luôn cường địch là Giang Siêu.
Chứ hẳn ta không có ý định chống lại người Nữ Chân.
Chỉ cần có thể gây áp lực cho bên Giang Siêu, khiến cho người Nữ Chân có cơ hội tiêu diệt Giang Siêu, tiện thể cướp bóc Ninh Châu phủ một phen, cuối cùng có thể cướp được các vũ khí tiên tiến và thành quả nghiên cứu của Giang Siêu.
Nhưng hẳn ta nghĩ đến sức chiến đấu và sự dũng cảm của quân Con Cháu, hẳn ta lại do dự rồi đây.
Ngộ nhỡ, quân Nữ Chân cũng không phải đối thủ của Giang Siêu.
Vậy hành động này của hẳn ta khác gì đâm đầu vào chỗ chết đâu.
Các thủ lĩnh của ba thế lực còn lại thấy Phương Bách Phật do dự, bọn họ cũng do dự.
Nhưng mà, một kẻ tên là Bao Đạo Nhân trong đám đó nói với Phương Bách Phật:
"Phương giáo chủ, nếu đã tới rồi thì không còn gì mà do dự nữa, chúng ta có mười vạn người, ta tin chắc rắng quân Con Cháu không đủ quân để ngăn chặn chúng ta đâu, ra tay đi...
Nghe Bao Đạo Nhân nói xong, vẻ do dự trong mắt Phương Bách Phật dần chuyển thành hung ác, đúng vậy, chính hắn ta đã bảo là phải chiến một phen, giờ còn do dự cái gì chứ.
Hét to một tiếng, Phương Bách Phật chỉ huy liên quân bốn bên là Vĩnh Nhạc quân xông vào địa giới Ninh Châu phủ, nhưng vừa đi vào Ninh Châu phủ, bọn hắn đã bị chặn lại ngay trước trận địa.
Một vạn người đi tiên phong, thế mà còn chưa nhìn thấy mặt quân địch đã tổn thất gần năm ngàn người.
Điều này khiến cho Phương Bách Phật nấy còn tràn đầy tự tin lập tức. kinh hoàng hoàng hốt.
Còn chưa đợi Phương Bách Phật phản ứng lại, đột nhiên, trinh sát tới báo, hình như hai bên trái phải bọn hän đều có binh lực hoạt động.
Hơn nữa, quân số còn không ít. Mỗi bên ít nhất cũng có từ hai đến ba vạn người.
Ngay vào lúc Phương Bách Phật đang do dự xem có nên rút quân hay không, quân đội ở hai bên sườn đã triển khai tấn công Phương Bách Phật.
Khi nhìn rõ quân đội hai bên kia, trong mắt Phương Bách Phật tràn ngập khó tin.
Không ngờ người tấn công bọn hắn lại là hai thế lực khác. cạnh bọn hẳn, hẳn ta có nghĩ thế nào cũng không ngờ, hai thế lực kia lại ra tay giúp Giang Siêu.
Khi hẳn ta đang hoảng hốt, đại quân hai bên đã lao vào nhau.
Cùng lúc đó, có không ít hỏa lôi như những quả cầu lửa gầm rú đánh vào đại quân của bọn hẳn, đại quân lập tức vang lên tiếng gào khóc thảm thiết. Tình hình càng trở nên hỗn loạn hơn.
Trước đó Phương Bách Phật đã bị hỏa pháo của quân Con Cháu dọa cho có ám ảnh tâm lý, bây giờ hẳn ta sợ đến nỗi quay người bỏ chạy luôn.
Ba vị thủ lĩnh khác cũng không còn suy nghĩ cướp bóc Ninh Châu phủ nữa.
Trận như này thì không thể nào đánh được nữa, chưa nói đến việc súng đạn của quân Con Cháu lợi hại, chỉ riêng những thế lực trợ giúp quân Con Cháu đây thôi cũng làm bọn hắn sợ chết khi ï
Cứ thế, đại quân của Phương Bách Phật đánh một trận đã tan, trực tiếp bị đánh cho kêu cha gọi mẹ, mọi người bỏ chạy tán loạn.
Đợi đến khi đám Phương Bách Phật thoát khỏi truy kích của đại quân phía sau, mười vạn người bọn hẳn dẫn tới, chỉ còn lại chưa đến một vạn người.
Đại quân người thì bỏ chạy, người thì phân tán, người thì tử trận, mới đánh chưa được bao lâu, liên quân của Phương Bách Phật đã thất bại thảm hại, bọn hẳn không còn ôm hùng tâm tấn công Ninh Châu phủ nữa.
Phương Bách Phật chán nản vô cùng, trong lòng cũng càng sợ Ninh Châu phủ hơn, hắn ta không còn bất kỳ suy nghĩ đối đầu nào nữa.
Chuyện tương tự xuất hiện ở mọi nơi trong Ninh Châu phủ, những thế lực đi tới với suy nghĩ muốn kiếm hời kia, cuối cùng bị quân Con Cháu và người của các thế lực khác đuổi cổ.
Thậm chí có người còn bị diệt toàn quân, điều này cũng khiến cho những thế lực đang ngồi quan sát cũng không dám xuất binh, sợ đến mức bỏ chạy luôn.
Các thế lực xung quanh Ninh Châu phủ coi như triệt để nề nếp, mà các thế lực trợ giúp Ninh Châu phủ cũng nhân cơ hội này bảy tỏ với quân Con Cháu nguyện vọng gia nhập Ninh Châu phủ.
Về chuyện này, tướng lĩnh quân Con Cháu tiếp xúc với các thế lực này không trả lời họ ngay, mà chuẩn bị đi xin ý kiến các lãnh đạo Ninh Châu phủ.
Suy cho cùng, chuyện như này cũng không phải chuyện bọn họ có thể tùy tiện quyết định.