Nhưng đúng vào lúc này, gần hai trăm chiến sĩ đội dự bị lao ra, bọn họ gia nhập cuộc chiến, lại đánh lui quân địch.
Những chiếc thang mây của quân địch cũng lần lượt bị đẩy ra khỏi tường thành, nhưng cái giá phải trả là quân Con Cháu lại thương vong một lượt nữa.
Hỏa pháo cũng chưa ngừng bản phá.
Quân địch lại bắc thang mây lên lần nữa, trận chiến ngày. càng khốc liệt, cuộc chiến áp lực trên tường thành vẫn tiếp tục.
Quân Con Cháu giết đỏ cả mắt rồi, dáng vẻ hung hãn không sợ chết kia của họ cuối cùng đã khiến binh sĩ của Bình Nhạc quân sợ hãi. Nhưng dù có sợ hãi, bọn họ vẫn liều mạng tấn công.
Cuộc chiến ác liệt vẫn đang tiếp tục, trận chiến trên tường thành căng thẳng tột độ.
Đúng lúc này, lại có một nhóm người xông lên tường thành, nhóm người này là bách tính trong thành, mặc dù là dân chúng, nhưng phần lớn đều là thanh niên trai tráng.
Quân Con Cháu vẫn thủ vững trên tường thành, nhưng những bách tính này lại tổ chức nhân lực một cách tự phát tới giúp giữ thành.
Bắc Quỳnh Lãnh lo trong số những người này có gian tế của địch, nên vẫn không dám dùng bọn họ.
Vả lại, hắn cũng không muốn để bách tính tới đây bị chết.
Nhưng trong lúc đang chiến đấu căng thẳng như này, không ai còn quan tâm đến những bách tính trong thành này nữa.
Dưới tình huống bách tính đã tự tổ chức xong người, lúc này bọn họ đã đi lên tường thành.
Khi Bắc Quỳnh Lãnh lo sẽ xảy ra biến cố, những bách tính này đã gia nhập cuộc chiến, tuy bọn họ chưa được huấn luyện bài bản bao giờ.
Nhưng dù sao thì các thanh niên trai tráng cũng có sức chiến đấu, cho dù sức chiến đấu có nhỏ đi chăng nữa, họ vẫn đóng một vai trò không thể bỏ qua vào lúc này.
Bởi vì có sự gia nhập của các bách tính, cuối cùng quân địch tấn công tường thành đã bị đầy lui hoàn toàn.
Mấy trăm bách tính gia nhập cũng có khá nhiều người tử trận và bị thương.
Nhưng không một ai trong số những bách tính này lùi bước, bọn họ là người của Ninh Châu phủ, dưới sự cai quản của Ninh Châu phủ, bây giờ bọn họ an cư lạc nghiệp.
Cuộc sống càng ngày càng tốt.
Bọn họ cũng biết điều gì sẽ chờ đợi họ nếu để người Nữ Chân cướp được thành.
Tình cảnh bi thảm của phương Bắc, dù chưa chứng kiến, nhưng cũng từng được nghe kể.
Thậm chí trong số những người này còn có không ít người từ phương Bắc chạy nạn tới, trải qua sự giày xéo của chiến hỏa Nữ Chân.
Bình Nhạc quân bị đánh lui, tổn thất khoảng hơn ba nghìn người, còn lại năm nghìn người nhìn đang nhìn các bách tính xuất hiện trên tường thành, bọn họ sợ đến nỗi không dám công thành nữa.
Thật sự không đánh hạ được, khi tất cả mọi người trong một thành trì đồng tâm hiệp lực, muốn chiếm lấy thành trì này, quả thực khó như lên trời.
Mà lúc này, ở chỗ máy ném đá, hỏa lôi đã dùng hết sạch.
Trong mắt Ngân Thuật Khả tràn ngập sự không cam lòng.
Hản ta thật sự không hiểu, một cái thành Phàn Dương chỉ có một nghìn quân canh giữ, tại sao lại khó đánh hạ như vậy.
Hắn ta càng nghĩ càng không hiểu, mình đã dùng hết toàn bộ hỏa lôi, thế mà vẫn không gây ra quá nhiều thương tổn cho quân Con Cháu trên tường thành.