Sau khi trận chiến ở thành Phàn Dương kết thúc, sư đoàn Mười Tám của quân Con Cháu nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút rồi bắt đầu đi hộp họp với Đông Ly Ưng đang chặn đánh ở đăng trước.
Cùng lúc đó, ba cánh đại quân mà Giang Siêu dẫn dắt, cũng đã tiến vào phạm vi cách Lục Lộ quân Nữ Chân mười dặm.
Bởi vì Hy Nhất không tin quân Con Cháu có thể chặn đường lui của hẳn ta, cho nên hẳn ta không hề phái trinh sát đi điều tra đằng sau, còn trinh sát mà Giang Siêu phái đi thì đã báo cáo chuyện này cho Giang Siêu.
Nghe tin quân Nữ Chân được chia làm sáu cánh quân, nhưng chỉ cách nhau chưa đến mười mấy dặm, Giang Siêu lại vẽ lại chiến lược một lần nữa.
Hảẳn dẫn theo Bạch Liên quân của Lạc Ngưng Sương, cùng với một vạn quân Con Cháu, đánh thẳng vào năm vạn đại quân mà Hy Nhất và Trịnh Thế Dân cầm đầu.
Năm vạn Nguyên Vương quân và năm vạn quân Dân tộc thiểu số, vẫn sẽ tiến về phía trước với đà tràn ra từ hai bên.
Giang Siêu dự định lấy mình ra làm mồi nhử, dẫn hết toàn bộ quân Nữ Chân đến quân Trung Lộ của Hy Nhất. Sau đó, cho mười vạn đại quân ở hai cánh bao vây tiêu diệt.
Phối hợp với bốn vạn quân Con Cháu của Đông Ly Ưng bên kia, bao vây hoàn toàn đại quân của Hy Nhất, nếu người Nữ Chân đã dám xâm phạm vào Hoa Hạ ta, vậy thì ta sẽ để chúng có đi mà không có về.
Sau khi bố trí xong, Giang Siêu dẫn sáu vạn quân tiến lên, hắn cưỡi ngựa nhìn phía trước, ánh mắt hơi ngưng trọng.
Bởi vì chiến đấu gấp rút, tạm thời hản không thể liên lạc với Đông Ly Ưng, Giang Siêu chỉ mong Đông Ly Ưng có thể nhạy bén, hiểu được ý đồ và sách lược của hẳn.
Nhưng cho dù Đông Ly Ưng không hiểu ý đồ và sách lược của hản, Giang Siêu cũng tin rằng trận này bọn họ tất thẳng, nhưng kết quả cuộc chiến có thể sẽ không được như mong đợi của hẳn.
Có tiêu diệt được toàn bộ quân Nữ Chân ở đây hay không, phải xem năng lực dẫn quân của Đông Ly Ưng rồi.
Giang Siêu †in răng Đông Ly Ưng sẽ không làm hắn thất vọng.
Nhưng Giang Siêu cũng đã chuẩn bị kỹ càng, sau trận chiến này, cũng là lúc chế tạo máy điện báo rồi.
Với trình độ công nghệ hiện giờ, muốn chế tạo máy điện báo, mặc dù hơi khó nhưng cũng không phải không thể.
Những cái này phải xem Tô Yên Nhiên và Tô Văn có thể phát hiện ra một số nhân tài có liên quan trong nhóm nhân tài hay không rồi.
Cùng lúc đó, Hy Nhất nhìn trận địa đồi núi phía trước, hắn ta hơi sốt ruột rồi, sảp bốn ngày rồi, thế mà hậu phương quân Con Cháu vẫn chưa có dấu hiệu chiến đấu, lẽ nào Ngân Thuật Khả không tuân theo mệnh lệnh của hẳn ta?
Hoặc là người của hẳn ta lẻn được vào nhưng không tìm được Ngân Thuật Khả, hoặc là, tất cả những người lẻn vào. đều đã bị quân Con Cháu tiêu diệt ư!
Nhưng hắn ta không tin cái kết quả này, hắn ta quyết định vẫn đợi.
Mà khi màn đêm buông xuống, xung quanh chìm trong bóng tối, màn đêm xung quanh khiến cho hẳn ta càng khó mà bình tĩnh được.
Khi hắn ta đang lo âu, Giang Siêu đã dẫn theo sáu vạn đại quân, lặng lẽ đi tới, hai cánh quân cũng đã hoàn thành vòng vây.
Màn đêm là nơi che chẳn tốt nhất, cho dù đã đi đến chỗ cách quân địch mấy trăm mét, chỉ cần cẩn thận thì sẽ không bị phát hiện.
Hy Nhất quá tự tin, phía sau không hề có trinh sát kiểm tra, nếu không, cũng không thể để cho Giang Siêu dẫn người tới ẩn nấp. Rồi càng không thể bị bao vây.
Khoảng cách thuận lợi nhất mà Giang Siêu lựa chọn là khoảng cách một nghìn mét, mặt trận như thế này phù hợp với kiểu chiến đấu của quân Con Cháu.
Giang Siêu không hề tiến hành tấn công vào đại quân của Hy Nhất, mặc dù đánh vào ban đêm có thể làm quân địch bất ngờ, nhưng cũng không tiện để tác chiến.
Dù sao, song phương đánh nhau, thời điểm tấn công tốt nhất là lúc rạng sáng. Đó là lúc con người mệt mỏi nhất.